Gia đình chồng tôi vốn đông anh em, mỗi người đều đã lập gia đình và có cuộc sống riêng. Khi bố chồng qua đời, mẹ chồng trở thành người đứng đầu nhà, nhưng không may bà lại mắc bệnh nặng. Sau khi phát hiện mình mắc ung thư đại tràng giai đoạn cuối, bà quyết định gọi tất cả các con về để công bố di chúc.

Buổi họp mặt diễn ra trong không khí căng thẳng, ai cũng lo lắng về tình trạng của bà nhưng cũng thầm mong chờ những gì sẽ nhận được. Mẹ chồng tuyên bố rằng bà sẽ để lại căn nhà bà đang ở cho vợ chồng tôi, còn vợ chồng chú út chỉ được một bộ nữ trang bằng bạc ta mà bà đeo hàng ngày để kị gió.

Nghe xong, lòng tôi mừng thầm, vì căn nhà này ở vị trí trung tâm, trị giá cả chục tỷ đồng. Ý nghĩ về tương lai sung túc làm tôi không giấu nổi niềm vui. Tôi rời buổi họp với cảm giác như mở cờ trong bụng, nghĩ đến việc sắp sửa trở thành chủ sở hữu của căn nhà lớn.Có nên đồng ý cưới khi mẹ chồng tương lai ốm liệt giường?

Ngay hôm sau, tôi mang giấy tờ nhà đất đến văn phòng công chứng để làm thủ tục sang tên. Thế nhưng, khi mở di chúc ra, tôi thấy một dòng chữ khác với những gì mình nghe hôm qua. Trong di chúc, mẹ chồng viết rõ ràng rằng chú út sẽ được thừa kế số tiền 30 tỷ đồng nằm trong tài khoản ngân hàng. Không chỉ là bộ nữ trang bằng bạc ta đơn giản như tôi đã nghĩ, số tài sản này đủ lớn để thay đổi cuộc đời của chú út.

Tôi choáng váng đến mức không thể tin vào mắt mình. Cảm giác hân hoan biến thành hụt hẫng, cay đắng. Trong khi tôi mải mê với ngôi nhà, bà đã dành cho chú út số tài sản mà không ai ngờ tới. Khi biết điều này, chú út chỉ mỉm cười buồn bã, nói rằng anh và vợ chưa từng quan tâm đến tài sản, chỉ mong mẹ được vui và sống lâu.

Bài học đắt giá về lòng tham và sự khiêm nhường hiện ra rõ ràng trước mắt tôi. Trong khi tôi tính toán, mẹ chồng đã thấy hết và quyết định theo cách bà cho là đúng. Cuối cùng, tôi chỉ còn lại sự hổ thẹn với chính mình.