Bố chồng tôi vừa qua đời sau một cơn bạo bệnh, để lại sự mất mát lớn trong gia đình. Từ lúc ông mất, cả nhà ai cũng tất bật lo tang lễ, lễ cúng, và những nghi thức truyền thống. Hôm nay là ngày làm lễ cúng thất đầu tiên, mọi người tụ tập đông đủ, bày biện đồ cúng để chuẩn bị dâng lên ông.
Tôi cùng chồng bê mâm cơm lên phòng thờ – căn phòng ông từng sử dụng làm phòng ngủ. Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp để đón ông “về” trong lễ cúng.
Nhưng khi bước vào phòng, tôi bỗng cảm nhận có gì đó không ổn. Một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi buồn nôn. Ban đầu, tôi nghĩ có thể là thức ăn bị rơi đâu đó, nhưng càng tiến gần gầm giường của bố chồng, mùi hôi càng trở nên khủng khiếp.
Chồng tôi nhíu mày:
“Lạ thật, có gì dưới đó sao?”
Cảm giác bất an dâng lên trong tôi. Tôi cầm chiếc đèn pin, cúi người xuống kiểm tra. Và ngay khi ánh sáng chạm đến thứ nằm dưới gầm giường, tôi hét lên hoảng loạn và ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại, tôi thấy cả nhà xúm quanh mình. Chồng tôi vẻ mặt tái mét, run rẩy kể:
“Dưới gầm giường là… cả một đống xương động vật, có cả đầu heo, móng gà, và đồ vật kỳ lạ quấn trong vải đỏ…”
Hóa ra, trước khi mất, bố chồng tôi từng mời thầy phong thủy về làm lễ để trấn yểm ngôi nhà, bảo vệ gia đình khỏi tai ương. Những thứ dưới gầm giường chính là “bảo bối” do ông để lại, nhưng vì ông mất đột ngột nên không ai biết. Thời gian dài, đồ vật phân hủy, bốc mùi, dẫn đến cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Cả nhà nhanh chóng gọi thầy cúng đến để xử lý. Sau khi làm lễ giải trừ, thầy nghiêm nghị nhắc nhở:
“Đây là phong thủy sai cách. Thay vì bảo vệ, những thứ này lại gây xung đột âm khí. Cần xử lý triệt để để gia đình yên ổn.”
Tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ đến việc đã sống ngay trên những thứ đó suốt cả tuần qua. Từ hôm đó, cả nhà dọn sạch mọi góc khuất trong nhà và thầm nhắc nhở nhau: Đừng bao giờ để lại những bí mật không lời giải cho thế hệ sau.