Người ta thường nói, đàn bà hiền lành chưa chắc đã không sắc bén. Câu chuyện của tôi là minh chứng cho điều đó. Tôi – một người đàn ông từng cho rằng mình đủ khôn ngoan để “ăn vụng” mà không để lại dấu vết – đã mắc một sai lầm không thể tha thứ.
Vợ tôi, Minh, là một người phụ nữ mẫu mực. Suốt bao năm chung sống, cô ấy luôn làm tròn bổn phận người vợ, người mẹ. Cô không chỉ chăm sóc gia đình chu đáo mà còn rất giỏi trong việc kiếm tiền và đầu tư cho bản thân. Tôi từng nghĩ mình thật may mắn khi có được người vợ như vậy, nhưng lại không biết trân trọng.
Chuyện xảy ra cách đây vài tháng, khi tôi lao vào mối quan hệ ngoài luồng với Hà, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Sự say đắm mù quáng khiến tôi mất đi lý trí. Đỉnh điểm là khi Hà thông báo mang thai. Trong lòng tôi rối bời, nhưng vẫn quyết định che giấu tất cả. Tôi nói dối Minh rằng mình đi công tác để lén lút đưa Hà đi sinh.
Những ngày bên cạnh Hà, tôi cứ nghĩ Minh sẽ không bao giờ biết. Cô ấy vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi như thường lệ, thậm chí còn chuẩn bị đồ ăn gửi theo xe cho tôi. Tôi tự nhủ: “Minh không nghi ngờ gì đâu.”
Nhưng khi trở về, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
***
Tối hôm đó, sau bữa cơm ấm cúng mà Minh chuẩn bị, tôi định nằm xuống nghỉ ngơi. Đưa tay lên gối để lấy chiếc điện thoại, tôi bỗng cảm thấy một vật gì đó cứng cứng dưới gối. Nhấc nó lên, tim tôi như ngừng đập.
Là **một tờ đơn chia tài sản**, được soạn sẵn với đầy đủ chữ ký của Minh. Kèm theo đó là một bức thư ngắn:
*”Anh nghĩ em không biết gì sao? Nhưng em chọn im lặng, không phải vì em yếu đuối, mà vì em muốn để anh tự nhận ra sai lầm. Bây giờ, khi anh đọc được những dòng này, em đã chuẩn bị xong mọi thứ để rời khỏi anh. Em chỉ muốn nhắn nhủ một điều: Đừng để mất tất cả mới hiểu ai mới là người quan trọng trong đời anh.”*
Tôi hoảng hốt, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi chạy đi tìm Minh, nhưng chỉ thấy căn phòng trống trải. Trên bàn là một xấp giấy tờ, bao gồm sổ tiết kiệm, tài sản chung, và cả ảnh chụp những lần tôi đi cùng Hà.
Minh đã biết tất cả từ lâu. Nhưng thay vì làm ầm lên, cô ấy âm thầm chuẩn bị cho một cái kết hoàn hảo, để tôi phải trả giá.
Giờ đây, tôi mới nhận ra mình đã mất đi điều quý giá nhất trong đời. Nhưng có lẽ, đã quá muộn để hối hận. **Đôi khi, sự trả thù lạnh lùng và im lặng mới là đòn chí mạng nhất.**