Biết chồng phản bội, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn vì con, nhưng cuối cùng mọi sự chịu đựng cũng đến giới hạn. Tôi quyết định ly hôn để giải thoát cho chính mình. Trong phiên tòa, anh giành quyền nuôi con. Ban đầu, tôi đau đớn và lo lắng khi nghĩ con mình sẽ phải sống cùng mẹ kế, nhưng cũng an ủi phần nào vì ít ra anh có điều kiện chu cấp đầy đủ, mang lại cho con cuộc sống tốt hơn.
Ngày hôm ấy, tôi đến thăm con. Con chạy ra ôm chầm lấy tôi, ríu rít kể chuyện trường lớp. Nhìn ánh mắt trong veo ấy, tôi mừng thầm vì ít ra, con vẫn vui vẻ và hạnh phúc. Khi chuẩn bị ra về, người phụ nữ ấy – mẹ kế của con tôi – bất ngờ bước đến, nhẹ nhàng trao cho tôi một túi hoa quả:
“Chị mang về dùng, chút quà nhỏ thôi.”
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng không nghĩ ngợi gì, chỉ gật đầu cảm ơn rồi ra về.
Về đến nhà, tôi mở túi hoa quả ra để rửa thì phát hiện có một chiếc phong bì bên trong. Lấy ra xem, tôi chết lặng. Đó là một lá thư viết tay, nội dung khiến tôi ngã quỵ xuống sàn:
**”Chị,
Em biết mình là kẻ đến sau, là người phá vỡ gia đình của chị. Nhưng em không hề muốn như vậy. Em yêu anh ấy, nhưng em cũng hiểu rằng trong trái tim anh ấy vẫn còn bóng dáng của chị.
Em biết chị luôn lo lắng khi con sống cùng em, nhưng chị yên tâm, em không có ý định giành lấy tình yêu của con dành cho chị. Em sẽ chăm sóc con như chính con ruột của mình, và sẽ không bao giờ để con thiếu thốn tình thương.
Nếu một ngày nào đó chị muốn đưa con về bên mình, em sẽ không cản. Con xứng đáng được ở nơi mà con hạnh phúc nhất.
Em chỉ mong rằng, vì con, chúng ta có thể đối xử với nhau nhẹ nhàng hơn một chút. Để con không phải chịu thêm vết thương nào khác.
Cảm ơn chị đã đọc những dòng này.
Em.”**
Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi không ngừng. Bao nhiêu oán hận tích tụ bấy lâu dường như tan biến. Có lẽ, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta nghĩ. Người mà tôi từng căm ghét nhất lại chính là người sẽ yêu thương con tôi khi tôi không thể ở bên cạnh.
Từ đó, tôi quyết định bỏ qua những hận thù cũ, vì con và cũng vì bản thân. Những lần thăm con sau này, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn, biết rằng ít ra con tôi vẫn đang được sống trong một gia đình mà người mẹ kế thực sự quan tâm đến nó.