Trang đã có cuộc sống gần 5 năm là nạn nhân bị lừa bán sang Trung Quốc làm nô lệ cho gia đình nhà chồng.

 

Thấy gia đình nghèo khó, một người trong xóm gợi ý: “Nên cưới chồng Trung Quốc để gia đình có ít tiền”.

Người ta tìm đến tận nhà, ngồi vẽ ra một bức tranh đầy tươi sáng khi lấy chồng nước ngoài. Lúc đó, em chỉ mới cô gái 16 tuổi, vẫn còn ham chơi và chưa biết Trung Quốc là ở xứ nào.

Sau cuộc thương thảo, gia đình Trang đồng ý vì nghĩ đó là cách đổi đời. Ngày em đi lấy chồng một đám cưới không được diễn ra và gia đình chỉ nhận được vài triệu đồng.

“Phía công ty môi giới đổ lỗi vì em còn nhỏ tuổi chi phí làm giấy rất tốn kém”, Trang nhớ lại.

Khi thắc mắc, người ta lại tiếp tục, thổi vào lỗ tai: “Mấy triệu cũng được. Chủ yếu con lấy chồng Trung Quốc để đổi đời. Ở bên đó làm ăn có tiền gửi về ba mẹ mấy hồi”.

Nghe có vẻ hợp lý, cô bé nhỏ tuổi gật đầu theo chân người môi giới để vượt biên sang Trung Quốc, nhưng đâu biết rằng đã bỏ lại quê hương và sự bình yên.

Chồng Trang là một thanh niên lớn hơn em 15 tuổi, làm công nhân cho một công ty ván ép gỗ. Nơi em ở là một căn nhà nhỏ nằm tại thị trấn nhỏ nằm ở tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc). Hàng ngày phải giặt, ủi, nấu ăn và chăm sóc cùng lúc anh chồng, ba chồng và chồng.

Một ngày đẹp trời, mẹ chồng gợi ý: “Anh chồng con có vợ mấy năm nhưng vẫn chưa có con. Con ngủ với nó đẻ giúp được không?”.

Đó là câu hỏi và đáp án không có lời từ chối.

Trang nghe đến vậy hoảng sợ, lập tức nhận những sự tra tấn khủng khiếp. Cả nhà chồng tìm mọi cách thúc ép cô bé đẻ mướn cho gia đình.

Chưa dừng lại, cô dâu Việt này liên tục bị bố chồng tìm mọi cách sàm sỡ. Mỗi lần uất ức chỉ biết ôm mặt khóc không thể tâm sự, chia sẻ với ai.

Sau hai năm sống cảnh đày đọa, Trang có thai. Tuy nhiên khi được 5 tháng phía nhà chồng phát hiện bé bị dị tật nên tìm mọi cách để loại bỏ.

Suy sụp, Trang tìm mọi cách tháo chạy về quê hương. Em đã gom góp được ít tiền thuê một người dẫn đường vượt biên về nước. Từ căn nhà địa ngục ấy, em chỉ mang trên người bộ quần áo đón xe đò về biên giới.

Nửa đêm, em băng lội suối với hy vọng dù có gì cũng phải ngã xuống ngay Việt Nam. Em đi suốt nhiều ngày đến khi đặt chân địa phận tỉnh Cao Bằng được Bộ đội Việt Nam đón và đưa về Vĩnh Long gặp gỡ gia đình.