2,3 ngày liên tục tôi nhìn ra phía cửa sổ để xem có ai đang cố tình trêu chọc con hay không, nhưng dụi mắt mấy lần vẫn không thấy bóng người nào cả.
Có mẹ nào dạy con mà gặp nhiều tình huống không biết nên khóc hay cười như tôi không, quả thực bọn trẻ bây giờ thông minh, tinh ranh hơn so với bố mẹ tưởng tượng. Nhiều trường hợp, chúng còn dám lừa cả bố mẹ vì muốn đạt được mục đích cá nhân. Thằng bé tiểu học nhà tôi chính là một ví dụ điển hình.
Chuyện là nghỉ hè 3 tháng cũng đã xong, các trường tư học sinh đều đã đi học trở lại và dĩ nhiên con trai tôi cũng nằm trong số đó. Nhưng tôi hiểu mà, trẻ nhỏ đứa nào chả ham chơi. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện đi học là bắt đầu nghĩ ra đủ “chiêu trò” để trốn tránh.
Nghỉ hè thì tôi cũng để cho con chơi thả ga rồi, giờ đã chính thức bước vào năm học mới nên không thể dễ dãi với thằng bé được. Tôi sinh nó ra tôi chả hiểu tính con mình, nếu mẹ không sát sao, nghiêm khắc thì con cũng sẽ không tự giác học.
Ảnh minh hoạ
Từ ngày trở lại trường, tôi bắt đầu rèn con trở lại nề nếp học bài vào mỗi tối trước khi đi ngủ, cứ ăn cơm tối xong tầm 7 giờ là đứa trẻ phải bắt đầu ngồi vào bàn học. Tôi dọn dẹp nhà cửa và cũng sẽ theo dõi con cẩn thận nên thằng bé không thể nào trốn đi đâu cả. Dù khắt khe để rèn dũa con, nhưng tôi không bao giờ bắt con học quá nhiều, bình thường chỉ tầm từ 7 giờ tối đến 9 giờ là đã xong nhiệm vụ.
Đơn giản vậy mà con trai tôi còn lười biếng, tìm đủ mọi “chiêu trò” chỉ để không phải học bài, mấy ngày đầu thực hiện nghiêm túc bao nhiêu, thì càng về sau càng lơ là bấy nhiêu. Cách đây hơn một tuần, có tình huống này xảy ra khiến tôi được một phen “hú hồn hú vía” với thằng nhỏ ranh ma nhà tôi.
Chuyện là cứ đến 8 giờ tối là đứa trẻ liên tục nói với mẹ bằng giọng run rẩy, chỉ tay ra phía cửa sổ hướng ra sân nhà bảo “có người ở đó nhìn con, con sợ lắm”. Nói rồi thằng bé năn nỉ mẹ cho mình đi ngủ, sau đó nhanh chóng trèo lên giường đắp chăn tỏ rõ trạng thái sợ hãi. Điều này cũng khiến tôi có chút hoang mang, rùng mình nên quyết định kiểm tra lời con nói.
Ảnh minh hoạ
Tuy nhiên, 2,3 ngày liên tục tôi nhìn ra phía cửa sổ để xem có ai đang cố tình trêu chọc con hay không, nhưng dụi mắt mấy lần vẫn không thấy bóng người nào cả. Cuối cùng, sau nhiều lần trấn an và sử dụng biện pháp mềm mỏng, thằng bé thừa nhận tất cả là do nó tự nghĩ ra vì không muốn học bài nữa khiến tôi vừa buồn cười, vừa cảm thấy tức điên.
Tôi không ngờ con trai mình lại nghĩ ra được cái trò này để lừa mẹ. Mỗi tối chỉ học có 2 tiếng đồng hồ mà con tôi còn lười biếng thế này thì không biết suốt một ngày con ở trường, con đã học hành ra sao. Nghĩ đến chuyện đó là tôi lại vô cùng lo lắng, não nề. Còn nhỏ mà đã không có ý thức, động lực học tập thế này thì lớn lên chút nữa tôi phải rèn con khó khăn đến nhường nào. Cứ cái đà này, tương lai không biết con trai tôi có làm nên trò trống gì không nữa…