Tôi và em gái rất cảm động vì bố mẹ công bằng, không thiên vị trai gái. Nhưng anh cả và em trai thì có vẻ không hài lòng.
Bố mẹ tôi sinh được 4 người con, tôi là con gái thứ 2, trên có anh cả, dưới có em trai và em gái út.
Bố tôi qua đời hơn 10 năm trước vì bệnh tật. Mẹ tôi cũng ra đi từ 5 năm trước. Trước khi mất, mẹ tôi có lập di chúc chia tài sản cho các con.
Tài sản của bố mẹ là mảnh đất rộng 1200m2. Trên đó có căn nhà 2 tầng rộng 120m2 – là nơi bố mẹ và vợ chồng anh cả ở, phần đất còn lại làm vườn trồng bưởi và nhãn. Ngoài ra, bố mẹ tôi còn 1 mảnh đất rộng 116m2 ở gần nhà, ông bà mua để đầu tư nhưng thời điểm bố mẹ còn sống thì chưa được giá nên chưa bán. Hiện tại, mảnh đất đó trị giá ít nhất 3 tỷ.
Mẹ tôi quan niệm con gái cũng như con trai, đều là máu mủ ruột thịt nên chia đều tài sản. Bố tôi mất được 3 năm thì mẹ viết di chúc, bà còn cẩn thận đi công chứng và bàn giao với luật sư để sau khi mẹ mất thì luật sư sẽ là người công bố di chúc. Có lẽ không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ tôi đã linh cảm được nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai với tính cách của anh cả, nên mẹ mới làm chặt chẽ đến thế.
Sau đám tang của mẹ 10 ngày thì luật sư đến công bố di chúc theo đúng nguyện vọng của mẹ tôi. Trong di chúc, mẹ tôi nói rõ mảnh đất đang ở chia ra làm 4 phần, mỗi phần 300m2. Phần có ngôi nhà 2 tầng thì chia cho vợ chồng anh cả. 3 phần còn lại lần lượt của tôi, em trai và em gái.
Mảnh đất 116m2 kia cũng chia làm 4 phần bằng nhau. Mỗi người một phần 29m2. Trong trường hợp ai muốn mua lại thì phải đạt được giá thỏa thuận với anh em.
Ảnh minh họa
Tôi và em gái rất cảm động vì bố mẹ công bằng, không thiên vị trai gái. Nhưng anh cả và em trai thì có vẻ không hài lòng, đặc biệt là anh cả. Luật sư vừa công bố xong di chúc, anh đã phản đối. Anh cả bảo rằng anh là con trưởng, chịu trách nhiệm thờ cúng bố mẹ và ông bà, tại sao lại chỉ được chia đất bằng các em? Hiện tại 2 em gái đã đi lấy chồng thì thôi, coi như là người ngoài. Còn chú hai thì cho mảnh đất 116m2 kia mà xây nhà hay buôn bán gì thì tùy. Bản thân anh sẽ ở nguyên mảnh đất với căn nhà chính này, không ai có quyền chia chác.
Mặc kệ luật sư đã cảnh cáo rằng đây là di chúc của người nắm giữ tài sản, cần được tôn trọng. Nếu muốn sang nhượng cho nhau thì anh em bàn bạc thống nhất, còn không thì cứ đúng theo di chúc để thực hiện.
Anh cả đuổi luôn cả luật sư về rồi cãi cọ với chúng tôi. Anh còn cho rằng tôi với em gái “bơm mớm, thổi gió vào tai” mẹ nên mẹ mới đồng ý chia đều cho cả trai cả gái. Anh còn dẫn chứng cả làng, cả xã này người ta đều để lại tài sản cho con trai, con gái đi lấy chồng rồi thì đâu được quyền quay về nhà đẻ đòi hỏi nữa.
Tôi và em gái không chịu, quyết thực hiện theo di chúc, yêu cầu anh cắt đất cho. Nhưng anh cả bảo giờ sổ đỏ anh cầm, anh không làm thì chẳng ai có quyền.
4 anh em chúng tôi cứ họp – cãi nhau – không thống nhất được – cáu giận – ra về… như vậy 4-5 lần mà vẫn không thống nhất được, kéo dài từ năm này qua năm khác, đến nay đã 5 năm mà vẫn bỏ ngỏ.
Chúng tôi đều chịu thua trước sự chày cối của anh cả. Cuối cùng, em trai, em gái và tôi đứng lên viết đơn kiện anh cả vì không chịu phân chia tài sản theo di chúc. Anh cả biết chuyện liền từ mặt chúng tôi. Anh cũng bị triệu tập nhiều lần nhưng đều lấy cớ này cớ nọ để vắng mặt. Hiện cả 4 anh em đều căng thẳng với nhau. 3 chúng tôi đứng một phe, anh cả một mình một phe. Em gái tôi nói sẽ theo đuổi vụ kiện đến cùng, không thể để anh cả độc đoán như vậy. Chẳng ai muốn đại gia đình nhà mình như vậy, nhưng trong việc này, chúng tôi quyết lấy lại sự công bằng.