Dù đã uống, đặt thuốc dưỡng thai và kiêng đi lại như chỉ định của bác sĩ nhưng thai được 16 tuần vẫn bị sảy. Nửa đêm đau bụng ra máu nhiều, tôi hoảng loạn gọi điện mà Khải nhất quyết không nghe máy, nhắn tin không trả lời.
Tôi gặp Khải khi đang là sinh viên năm cuối. Ngày ấy gia đình tôi ở quê cũng nghèo lắm nên vừa học vừa phải đi làm thêm để trang trải. Lúc đó anh biết hoàn cảnh của tôi nên đề nghị:
“Gia đình thì anh không thể từ bỏ nên không thể cho em 1 danh phận. Nhưng nếu em đồng ý làm nhân tình thì anh sẽ chăm lo cho em đầy đủ mọi thứ.”
Vậy là tôi bước chân vào cuộc đời của anh từ đó. Đến với anh, tôi không biết mùi vị của tình yêu là gì. Bởi vì chúng tôi qua lại với nhau trên quan hệ tiền tình, tôi được anh chu cấp tiền học tập, trang trải cuộc sống, ngược lại tôi là nơi đến mỗi khi anh có nhu cầu thể xác.
Khải chưa bao giờ cho tôi một vị trí trong lòng anh. (Ảnh minh họa)
Anh cũng không giấu giếm chuyện mình đã có 1 vợ và 2 con. Gia đình anh vẫn đang rất êm ấm nhưng chị vợ bị tai nạn đã 3 năm không còn khả năng trong chuyện ấy. Vậy nên anh đã tìm đến tôi để giải tỏa mỗi khi có nhu cầu.
Lúc đầu tôi chỉ cần tiền, thế nhưng càng ngày tôi càng yêu anh sâu đậm và dần dần anh trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của tôi. Rất nhiều lần vì ích kỷ bản thân tôi cố tình chọc ngoáy vào cuộc sống của gia đình anh ấy, khiêu khích vợ anh, hy vọng chị ấy sẽ ly hôn chồng để mình có cơ hội chen chân vào. Nhưng anh luôn dứt khoát:
“Một là em chấp nhận yên phận bên anh như thế này. Hai là mình dừng lại ngay lập tức. Tùy em chọn”.
Bao lần bị anh làm cho bẽ bàng, tủi hổ, biết rằng chẳng thể đòi hỏi trách nhiệm nơi anh nên sau tôi cứ sống như vậy suốt 5 năm. Thỉnh thoảng cũng có người ngỏ ý tán tỉnh nhưng vì Khải đã chiếm trọn tâm trí nên tôi từ chối hết. Thế nhưng cứ nhìn cảnh gia đình anh, tôi lại thấy tủi cho phận mình. Mỗi lần đến với tôi xong, anh vội vội vàng vàng về với vợ con. Nhiều lúc anh còn mua cả đồ ăn rồi tranh thủ tạt qua chỗ tôi, hai đứa ôm nhau 1 lúc là anh lại xách đồ về nấu ăn cho vợ. Mỗi khi nổi cơn ghen ngược tôi lại gọi điện khiêu khích, kể hết với chị những lần anh đến bên mình. Chị ấy chỉ nói:
“Cảm ơn em đã khiến anh ấy vui vẻ”.
Chị ấy chỉ nói vậy cũng đủ làm tôi thấy cay đắng, chua chát rồi. Càng nghĩ tôi càng thấy bản thân mình thật đáng thương. Chị vợ không có khả năng đáp ứng thể xác cho anh nữa nhưng lại là một người phụ nữ quan trọng bên đời anh. Còn tôi đơn giản chỉ là nơi “vui chơi”, thích thì anh tới, chán thì không.
Sau 5 năm sống bên anh không danh không phận như thế, tôi vô tình phát hiện có thai và coi đó như cái phao cứu rỗi mình trong đoạn tình cảm không lối thoát này. Vậy nhưng anh lại tuyệt tình tuyên bố:
“Bỏ đi… anh chỉ có 2 đứa con do vợ anh sinh”.
Tôi ngoan cố giữ lại cái thai hi vọng một lúc nào đó anh sẽ nghĩ lại mà yêu thương 2 mẹ con. Bởi anh luôn là người bố có trách nhiệm, chăm lo cho 2 đứa con anh rất chu đáo, vậy thì chẳng có lý do gì lại bỏ mặc đứa trẻ tôi sinh ra dù nó là sai lầm, là ngoài ý muốn của anh đi chăng nữa.
Vậy nhưng tôi đã nhầm, kể từ khi có bầu có lẽ tâm lý của tôi căng cẳng, nghĩ ngợi nhiều thành thử sức khỏe kém, thai không ổn định được 3 tháng thì bị ra máu có dấu hiệu sảy. Không ít lần tôi gọi điện, nhắn cho Khải bảo anh tới đưa đi khám thai nhưng anh lạnh lùng chuyển vào tài khoản cho tôi 1 con số rồi bảo:
“Em tự lo liệu”.
Dù đã uống, đặt thuốc dưỡng thai và kiêng đi lại như chỉ định của bác sĩ nhưng thai được 16 tuần vẫn bị sảy. Nửa đêm đau bụng ra máu nhiều, tôi hoảng loạn gọi điện mà Khải nhất quyết không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Bất lực tôi tự gọi taxi vào viện nhưng xe chưa kịp tới đã ngất lịm. Lúc tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên thấy mình đã nằm trong phòng bệnh và vợ Khải đang ngồi bên cạnh. Không chút nặng nhẹ, chị hỏi tôi:
“Cô thấy trong người thế nào? Cái thai không giữ được,… cô chịu khó ăn uống tẩm bổ vào, ca phẫu thuật mất khá nhiều máu đó. Tiền viện phí, thuốc thang của cô tôi đã thanh toán”.
Lúc tỉnh dạy, tôi ngạc nhiên thấy mình đã nằm trong phòng bệnh và vợ Khải đang ngồi bên cạnh. (Ảnh minh họa)
Bỏ qua những lời chị nói, tôi ngơ ngác đưa mắt tìm Khải nhưng chẳng thấy bóng anh đâu. Nhìn tôi chị hiểu nên tiếp lời:
“Đừng mong anh ấy tới… Cô không hiểu anh ấy rồi, trước nay chồng tôi nói là làm. Một khi anh ấy dứt khoát thì không ai làm thay đổi được. Hôm qua tôi đọc được tin nhắn cô gửi nên đến chỗ cô, nếu không cô cũng khó giữ được tính mạng. Như vậy là cô hiểu rồi chứ”.
Tôi im lặng từ phút đó. Mấy ngày nằm viện, tôi suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Khải. Nghĩ tới đứa con đã mất, nghĩ về sự lạnh lùng anh dành cho mình hiểu rằng vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu tôi đã không có 1 chút chỗ đứng nào trong lòng anh thì có cố giành giật cũng chẳng để làm gì.
Vậy là xuất viện, tôi trả căn hộ Khải thuê rồi kéo vali ra khỏi cái nơi đã giam cầm tâm hồn mình suốt 5 năm qua. Thật sự rời xa anh, tôi chống chếnh vô cùng nhưng trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống của tôi từ nay sẽ sang một trang khác, thoát kiếp ngu muội suốt mấy năm qua.