Lần này, tôi quyết làm cho ra mọi chuyện.

Tốt nghiệp đại học, tôi không đi làm mà tự mở công ty riêng dưới sự giúp đỡ của gia đình và sự hướng dẫn từ anh trai. Nhà tôi giàu có, bố mẹ luôn ủng hộ và đồng hành trong quá trình tôi khởi nghiệp. Sau 2 năm vất vả, công ty dần đi vào ổn định, doanh thu phát triển từng tháng làm tôi càng phấn khởi hơn. Mải mê phấn đấu, đến năm 35 tuổi, tôi mới hoảng hốt nhận ra, bạn bè xung quanh mình đều đã có chồng con. Trong khi đó, tôi có nhà, có xe, có đất đai và sự nghiệp mà chưa tìm nổi một người đàn ông nào bên cạnh.

Qua sự mai mối của một người bạn, tôi quen được Bình. Bình nhỏ hơn tôi 3 tuổi, công việc ở mức làng nhàng, lương đủ xài. Anh có khiếu ăn nói hóm hỉnh nên rất được lòng người khác. Chính tôi cũng bị anh thu hút ngay lần gặp đầu tiên và chủ động tán tỉnh anh.

Sau 3 tháng yêu nhau, chúng tôi tổ chức hôn lễ. Nhưng bố tôi không hề vui vẻ, ngược lại, ông lo lắng khi thấy tính Bình quá hoạt ngôn, ông sợ Bình là kiểu người nói nhiều làm ít, không đáng tin cậy. Tôi thì nghĩ đơn giản hơn, tôi cần một người chồng có thể giúp đỡ tôi việc nhà, chăm con để tôi giành thời gian cho công việc. Bình đã hứa sẽ làm điều đó, miễn cưới được tôi.

Cưới rồi, thời gian đầu, tôi thấy chồng cũng tốt. Đi làm về, anh nấu ăn, dọn dẹp. Công việc của tôi bận rộn, có khi đến 11h khuya tôi mới ngủ, lúc đó, Bình sẽ pha cho tôi một ly sữa nóng hoặc đứng sau bóp vai cho tôi.

Đi làm về lúc 9h khuya, thấy mâm cơm để phần mình, tôi liền lấy cuốn sổ đỏ đặt lên bàn khiến chồng xám mặt còn em chồng tức tối - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Một năm sau khi cưới, tôi sinh con trai đầu lòng. Lúc này, Bình mới dần trở về đúng bản chất của mình. Anh không chiều chuộng tôi nữa mà hay cáu gắt, bảo tôi không hoàn thành nhiệm vụ của một người mẹ. Lý do là vì tôi không đồng ý để mẹ chồng đến chăm sóc mình ở cữ mà lại thuê bảo mẫu. Con trai được 4 tháng tuổi, tôi đã quay trở lại với công việc. Chồng lại gây sức ép để tôi chấp nhận đưa mẹ chồng đến sống cùng với lý do chăm sóc em bé; anh không tin tưởng bảo mẫu bằng bà nội con. Tôi chỉ sợ bà đến ở thì em chồng 25 tuổi đang thất nghiệp cũng sẽ đến. Chồng một mực khẳng định sẽ không cho em trai mình đến sống cùng. Anh ấy nói ngọt tai quá, tôi tin tưởng nên đã đồng ý.

Mẹ chồng đến sống cùng một tháng thì điều tôi lo sợ cũng thành hiện thực. Em trai chồng đến ở cùng, còn tỏ vẻ chủ nhà, quát nạt tôi. Cậu ấy chỉ biết ăn với nằm trong phòng điều hòa chơi game cả ngày, không đụng tay vào việc gì cả. Tôi nhắc thì cậu ấy gào lên, bảo nhà là của anh trai cậu ấy, tôi không có quyền lên tiếng. Vì thương chồng, tôi phải ráng nhịn.

Mấy ngày trước, tôi về nhà lúc 9h đêm trong trạng thái mệt mỏi vô cùng vì phải giải quyết quá nhiều việc ở công ty. Xuống nhà bếp, thấy mâm cơm để phần mình, tôi càng điên tiết hơn. Mâm cơm chỉ có đầu cá và xương, không còn chút thịt nào. Bát nước mắm thì bị chấm đến mức toàn thức ăn thừa. Bát canh cũng chỉ lõng bõng mấy miếng bí đỏ. Trong khi đó, mỗi ngày, tôi đều đưa cho mẹ chồng 400 nghìn để lo chợ búa, cơm nước.

Tôi bực không chịu nổi, liền gọi chồng đến và đưa cho anh xem cuốn sổ đỏ. Tôi nói anh hãy nhìn cho rõ người đứng tên nhà, đừng sống ở đây rồi nghĩ mình là chủ. Tôi đang làm và nuôi 3 người nhà anh, anh biết điều thì tiếp tục là chồng tôi, là cha của con tôi; còn không biết điều thì thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà này, đợi đơn ly hôn đưa đến tận tay.

Chồng tôi nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề nên thay đổi thái độ, vào bếp nấu bát mì thịt bò cho tôi. Còn em chồng thì to tiếng mắng chồng tôi sợ vợ, nhu nhược, hèn kém… Tôi có nên đuổi thẳng cậu ấy về quê không? Cứ như thế này, có ngày tôi lên huyết áp vì cậu ta mất.