Tôi năm nay 28 tuổi, lúc kết hôn tôi sống tại nhà chồng. Ở nhà chồng có 5 năm mà tôi có cảm giác thời gian như đằng đẵng, ngột ngạt vì bị mẹ chồng đè nén trong khi công việc của tôi rất bận. Tôi là trụ cột về kinh tế vì chồng tôi lương bấp bênh, nhưng lại bị đối xử chẳng khác gì người giúp việc.
Buổi sáng tôi phải dậy sớm, lo bữa sáng cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi làm. Buổi chiều về muộn khiến mẹ chồng rất bực tức, về đến nhà là bà nói này nói kia, khiến tôi rất mệt mỏi. Tôi còn phải chiều chuộng chị chồng, em chồng. Họ đều đã lập gia đình, nhưng rất hay về nhà mẹ đẻ, cứ như là thượng khách, không phải làm bất cứ việc gì. Còn hay soi mói, tị nạnh với tôi khi cho rằng tôi vào nhà này là sướng, là “ăn trắng mặc trơn”.
Vậy là đã được 3 năm, ngày mà tôi ly hôn khóc cạn nước mắt. Cuộc sống của tôi dẫu vẫn chưa thực sự khá giả, nhưng cũng tạm ổn. Tôi lo cho được con khỏe mạnh, phát triển toàn diện. Với tôi, chỉ có công việc và con là hai niềm vui và là động lực lớn nhất để mình cố gắng mỗi ngày. Tôi không còn bận tâm tới những thứ khác, nhất là chuyện xảy ra trong quá khứ.
Cảm động trước tấm lòng và hành động khác lạ của mẹ chồng cũ. Ảnh minh họa
Tôi đã quên đi chuyện cũ, những ký ức đáng quên. Nhưng chuyến ghé thăm có phần đường đột của mẹ chồng cũ khiến tôi lại suy nghĩ rất nhiều. Thái độ của bà giờ nhã nhặn, không như trước nữa.
Mẹ chồng cũ đưa cho tôi một chiếc hộp, nói là quà tặng và tâm sự: “Mẹ biết là sai rồi, cũng chỉ vì tin tưởng con gái và con trai mà quá khắt khe với con dâu. Giờ mẹ đã hối hận vì đã nuông chiều con đẻ của mình, để rồi chúng nó lười nhác, ganh ghét nhau từng chút một, giờ chỉ muốn mẹ bán nhà để chia nhau ăn chơi, trả nợ cờ bạc… Mẹ đã giữ kín tiền vàng, giờ gửi lại con và cháu“.
Tôi mở chiếc hộp mẹ chồng cũ tặng, đó là toàn bộ số vàng hồi môn trước đây bà thu của tôi. Cùng với đó là số tiền lớn mà bà đã vô lý bắt tôi đóng góp lo chi tiêu trong nhà, nhưng không dùng hết, tiền thừa được bà góp lại thành một khoản lớn. Tôi cứ nghĩ những thứ đó đã bị mẹ chồng tiêu hết, cho con gái và con trai hết. Không ngờ, bà vẫn giữ lại để bây giờ trao lại cho tôi.
Từ hôm đó đến nay, tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi hiểu được tấm lòng của mẹ chồng cũ, bà rốt cuộc là đáng thương chứ không đáng trách. Giờ mẹ chồng cũ chắc là đang khổ sở lắm với những người con của mình. Vậy mà ngay cả đến tôi cũng quay lưng, từ đó đến nay chưa một lần hỏi han, cho con về thăm bà nội.
Tôi cảm thấy tự trách bản thân mình vô tâm và rất áy náy. Tôi có nên hàn gắn với mẹ chồng cũ và thường xuyên đưa cháu về thăm, động viên bà?