Đêm tân hôn, chúng tôi bước vào phòng với niềm hạnh phúc dâng trào, cả 2 đều háo hức bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi từng có một cuộc hôn nhân tưởng chừng vững chãi, bền chặt như bao cặp đôi khác. Vợ cũ của tôi là một người phụ nữ dịu dàng, chín chắn, luôn sẵn lòng hy sinh vì gia đình. Tuy nhiên, biến cố lớn nhất trong đời chúng tôi xảy ra vào thời điểm mà cả hai đều mong chờ một thiên thần nhỏ sẽ đến. Ngày ấy, khi biết vợ mang thai, tôi đã vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn khoe khắp nơi, chuẩn bị mọi thứ cho đứa con đầu lòng. Nhưng niềm vui ngắn ngủi, thai nhi phát triển ngoài tử cung khiến vợ tôi đối diện với cuộc phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Ca phẫu thuật ấy đã lấy đi của cô ấy cả thiên chức làm mẹ, để lại trên cơ thể cô một vết sẹo dài và trong lòng chúng tôi những nỗi đau không bao giờ lành.

Sau sự việc ấy, tôi dần cảm thấy tình cảm vợ chồng ngày càng nhạt nhẽo. Cô ấy dường như thay đổi hoàn toàn, thường xuyên trầm lặng, ánh mắt đượm buồn và tránh xa những cuộc trò chuyện về tương lai của hai đứa. Mỗi lần gần gũi, tôi lại cảm thấy như có một khoảng cách vô hình giữa chúng tôi, khiến tôi không sao giữ nổi niềm vui và hứng thú như trước. Cuối cùng, không thể chịu nổi sự trống rỗng, tôi quyết định ly hôn dù vợ luôn níu kéo, nghĩ rằng cuộc đời mình cần một khởi đầu mới, một người vợ có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn.

Bỏ vợ cũ để cưới gái trẻ, đêm tân hôn tôi điếng người khi nhìn thấy thứ này phía sau lưng cô ấy - 1

Chuyện gần gũi của 2 vợ chồng tôi dần thay đổi kể từ khi cô ấy cắt tử cung. (Ảnh minh họa)

Hai năm sau, cuộc sống độc thân của tôi bỗng bừng sáng khi gặp cô ấy – một cô gái trẻ trung, rạng rỡ, luôn mang lại cảm giác vui vẻ. Cô ấy khác biệt với vợ cũ ở tất cả mọi khía cạnh, từ tính cách, ngoại hình cho đến cách nói chuyện. Cô ấy biết làm tôi cười, biết cách chăm sóc bản thân, và có vẻ rất yêu đời. Mọi thứ về cô ấy đều khiến tôi bị cuốn hút mãnh liệt. Tôi nhanh chóng rơi vào lưới tình, và không lâu sau đó, quyết định tiến tới hôn nhân.

Ngày cưới diễn ra như một giấc mơ. Tôi đã tin chắc rằng đây là con đường mới, rằng cô ấy sẽ là người vợ hoàn hảo mà tôi từng mong đợi. Đêm tân hôn, chúng tôi bước vào phòng với niềm hạnh phúc dâng trào, cả 2 đều háo hức bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng khi cô ấy quay lưng lại, tôi bỗng giật mình – ngay trên lưng cô ấy là một nốt ruồi lớn, giống hệt nốt ruồi của vợ cũ tôi. Một cảm giác kỳ lạ thoáng qua, nhưng tôi tự nhủ rằng đó chỉ là trùng hợp.

Tuy nhiên, điều bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Khi cô ấy thay đồ, tôi bất ngờ nhận ra một vết sẹo dài trên bụng – giống hệt vết sẹo mà vợ cũ tôi từng có sau lần phẫu thuật đau đớn. Lòng tôi bắt đầu hoang mang, và trước khi tôi kịp hỏi, cô ấy quay lại, nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, nụ cười bí ẩn.

– “Anh ngạc nhiên đúng không? Anh không nhận ra tôi sao?” – cô ấy cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy oán trách. “Anh đã từng bỏ rơi tôi, người phụ nữ đã chịu đựng nỗi đau chỉ vì anh mong muốn 1 đứa con. Và khi tôi không thể mang lại điều đó, anh quyết định tìm niềm vui mới”.

Những lời nói ấy như tiếng sét giữa trời quang. Tôi bàng hoàng nhận ra cô gái trước mặt chính là vợ cũ của mình – người phụ nữ mà tôi từng thương yêu, từng bỏ rơi. Cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi hoàn toàn diện mạo, trẻ trung và xinh đẹp hơn, tất cả chỉ để bước vào đời tôi lần nữa, để tôi phải trả giá cho sự bạc bẽo của mình.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi đứng chết lặng. Những ký ức cũ hiện về, cảm giác hối hận dâng lên. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô ấy, tôi không chỉ thấy oán giận mà còn cả nỗi đau và khát khao được yêu thương. Tôi chậm rãi tiến tới, nắm lấy bàn tay cô ấy, nhẹ nhàng nói:

– “Nếu em đã làm tất cả để quay lại bên anh, thì anh sẽ chấp nhận em một lần nữa, cùng nhau bắt đầu lại từ đầu cuộc sống mới dù không có con cái”.

Đôi mắt cô ấy ánh lên một tia sáng, có lẽ là sự tha thứ, có lẽ là chút hy vọng mong manh. Trong vòng tay tôi, cô ấy bật khóc – không còn là một người phụ nữ đòi trả thù, mà là người đã chịu đựng đủ mọi tổn thương, muốn được yêu thêm lần nữa.

Đêm đó, chúng tôi không còn là 2 người xa lạ, mà là 2 con người từng đau khổ, từng đánh mất nhau, giờ đây tìm lại nhau trong sự đồng cảm và yêu thương. Tôi quyết định sống và yêu người phụ nữ này, không phải vì những gì tôi mong đợi, mà vì tôi nợ cô ấy 1 cuộc đời, tôi sẽ bù đắp bằng tất cả dù cô ấy không thể có con vì từng bị cắt bỏ tử cung.