Mẹ chồng vừa nói, mắt vừa hoe đỏ càng khiến tôi thêm xấu hổ trong lòng.

Cách đây nửa năm, mối quan hệ giữa tôi và chị dâu vẫn còn bị “đóng băng”. Nguyên nhân vì chúng tôi không đồng quan điểm sống, không hợp tính nên dẫn đến những hiểu lầm hết sức tai hại. Tôi ăn nói mạnh mẽ, cá tính như đàn ông. Chị dâu là giáo viên dạy văn nên cách nói chuyện, cư xử lúc nào cũng dịu dàng, mềm mỏng. Anh chồng tôi trước đây được mệnh danh là trai hư, ăn chơi phá của mà từ khi cưới chị làm vợ là thay đổi 360 độ. Anh ấy tan làm là về thẳng nhà, không còn nhậu nhẹt, bạn bè nữa. Tiề.n bạc cũng giao hết cho vợ và để vợ toàn quyền chi tiêu. Chị hay nhỏ to tâm sự với mẹ chồng rồi mua này mua nọ trong nhà. Căn nhà bây giờ vừa khang trang vừa đầy đủ tiện nghi.

Vợ chồng tôi ở riêng, cuối tuần mới về nhà chồng nên tôi cũng không thân thiết với mẹ chồng lắm. Thấy bà trò chuyện thoải mái, vui vẻ bên chị dâu, tôi lại thấy lạc lõng. Rồi chị dâu hay khoe mình được chồng tặng món này món nọ, được mẹ chồng chăm sóc ở cữ… trong lòng tôi càng thêm khó chịu. Mâu thuẫn cứ âm ỉ cho đến khi tôi thấy mẹ chồng tặng chị dâu một chiếc lắc tay vàng, còn mình không có gì cả thì mới bùng nổ. Tôi trách mẹ chồng thiên vị, chỉ thương chị dâu mà không thương tôi. Tôi bảo chị dâu ăn nói ngọt ngào nhưng lòng dạ sâu hiểm, lấy lòng mẹ chồng… Lần đó, tôi vừa khóc vừa nói cho hả giận rồi bỏ về. Chị dâu có gọi điện, nhắn tin giải thích nhưng trong cơn giận nên tôi đã chặn hết facebook, zalo của chị ấy. Sau đó 2 năm trời, tôi chỉ về nhà chồng vào ngày giỗ bố chồng và mùng Một Tết, ngoài ra không về nữa.

Nửa năm trước, chồng tôi gây nợ nần đến 2 tỷ đồng, một con số quá lớn so với mức thu nhập 30 triệu/tháng của 2 vợ chồng. Tôi chao đảo, điêu đứng, không biết phải làm thế nào. Chồng tôi vò đầu bứt tóc, kêu tôi cứu anh. Tôi tính hết các khoản tiề.n tiết kiệm, vàng cưới, vay cơ quan, mượn bạn bè cũng chỉ hơn 1 tỷ. Tôi biết tìm đâu ra số còn lại đây?

Trong đám giỗ, mẹ chồng chỉ tấm ảnh gia đình treo trên tường, nói một câu mà tôi ngượng chín mặt nhìn chị dâu - Hình 1

 

Đang rối bời thì chị dâu chủ động đến nhà tôi. Chị hỏi han tình hình rồi bảo sẽ rút ngân hàng 1 tỷ đưa cho tôi mượn để giải quyết khó khăn. Khi nào có tiề.n hãy trả lại cho vợ chồng chị, hoặc chúng tôi trả góp cũng được, không cần phải lo lắng nhiều về số tiề.n này.

Tôi bật khóc, cảm ơn chị dâu vì không nghĩ chị lại giúp đỡ mình trong hoàn cảnh khốn khó đến vậy. Đã thế, chị sẵn sàng cho chúng tôi mượn một số tiề.n quá lớn, gần như là toàn bộ tiề.n tiết kiệm của vợ chồng chị.

Khó khăn được giải quyết nhờ số tiề.n mà chị dâu cho tôi mượn. Tôi biết ơn chị nên thường về nhà mẹ chồng chơi và dần hiểu được lý do tại sao mẹ chồng tôi lại thương chị dâu như thế. Chị lo cho bà từng bữa ăn, biết bà bị tiểu đường nên nấu một mâm cơm riêng. Rồi mẹ đau bệnh, chị là người chăm sóc, tận tình báo hiếu. Còn tôi chỉ nghĩ cho bản thân mà trở nên ích kỉ lúc nào không hay. Nửa năm nay, tình cảm giữa tôi và chị càng thêm khắng khít, thân thiết và hiểu nhau hơn.

Hôm qua là giỗ bố chồng tôi. Trước đó, gia đình cùng chụp một tấm ảnh kỉ niệm ở mộ bố. Mẹ chồng nhờ người in ra thành một tấm ảnh đủ lớn để treo tường. Ngày giỗ, mẹ chỉ tấm ảnh, nói một câu mà tôi ngượng ngùng đỏ mặt: “Thấy chị em con hòa thuận, mẹ như trút được một gánh nặng lớn trong lòng. Từ giờ, cuộc sống của mẹ đã nhẹ nhàng rồi”.

Tôi xấu hổ vì bản thân đã hiểu lầm rồi ghét bỏ chị dâu. Giờ mẹ chồng lại nói thế, tôi càng cắn rứt lương tâm hơn. Cũng may giờ tình cảm đã hòa thuận, nếu không chắc tôi tự giận chính mình nhiều lắm.