Chồng tôi là tài xế Grab. Ban ngày anh ngủ vùi, đêm đến mới bật dậy, khoác chiếc áo tài xế và phóng đi trong bóng tối. Tôi đã hỏi anh rất nhiều lần:
– **”Sao không chạy ban ngày? Đi đêm vừa mệt vừa nguy hiểm.”**
– **”Đi đêm khách nhiều, đường lại thông thoáng. Em lo gì?”** – Anh luôn đáp như vậy.
Nghe cũng có lý, nhưng cảm giác trong tôi cứ nửa tin nửa ngờ. Tiền anh đưa về mỗi tháng chỉ vỏn vẹn 5 triệu, dù có làm ngày làm đêm thì con số này cũng không hợp lý.
Linh tính mách bảo tôi phải làm rõ sự thật. Một đêm nọ, tôi quyết định cải trang: đội mũ lưỡi trai thấp che nửa mặt, khoác áo rộng thùng thình rồi đặt xe Grab bằng một tài khoản mới. Điểm đến là một con đường vắng gần ngoại ô. Chỉ vài phút sau, chiếc xe quen thuộc của chồng tôi hiện ra.
**“Anh đến rồi!”** – Tôi hít một hơi sâu, bước lên xe như một người khách lạ.
**Cao trào**:
Vừa mở cửa xe, chưa kịp ngồi xuống, một thứ từ vô lăng rơi ra. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, tôi chết điếng: đó là một chiếc *bao cao su còn nguyên vẹn*, nằm chỏng chơ ngay dưới chân tôi.
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tay bám chặt thành ghế, tim đập mạnh như sắp vỡ ra. Chồng tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nét mặt thoáng giật mình rồi nhanh chóng trấn tĩnh:
– **“Em… à, khách mới, mình đi luôn chứ?”**
Giọng anh vẫn tự nhiên, nhưng ánh mắt có gì đó khác lạ. Tôi kìm nén mọi cảm xúc, giả vờ như không có gì và nói:
– **“Đi thôi anh, đến điểm hẹn nhanh giúp em.”**
Trong suốt quãng đường, không gian trong xe ngột ngạt đến đáng sợ. Những câu hỏi dồn dập nổ tung trong đầu tôi: *Chiếc bao cao su kia là sao? Anh mang nó để làm gì?*
. Khi đến đoạn đường vắng, tôi cố tình kéo dài cuộc trò chuyện, hỏi han về công việc và lịch trình của anh. Câu trả lời của chồng đầy sơ hở, khiến tôi càng nghi ngờ. Một lúc sau, điện thoại anh đổ chuông. Dù đã cố nghe lén, nhưng giọng người phụ nữ bên kia khiến tôi chấn động: **“Anh đến chỗ cũ chưa? Hôm nay em chờ lâu rồi đấy.”*
Tôi quyết định theo dõi anh những đêm tiếp theo và dần phát hiện ra bí mật kinh hoàng mà anh đã che giấu suốt thời gian qua.