Ngày tôi phát hiện mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, thế giới xung quanh như sụp đổ. Nhưng điều đau lòng nhất không phải cái chết đang đến gần, mà là thái độ của nhà chồng, đặc biệt là mẹ chồng. Bà luôn xem tôi như cái gai trong mắt từ khi tôi bước chân vào nhà, và giờ, khi tôi đã yếu ớt đến mức chẳng còn sức chống đỡ, bà cũng chẳng buồn che giấu sự ghẻ lạnh.
Sáng hôm ấy, tôi gắng gượng nấu bữa sáng cho cả nhà như thường lệ, dù cơ thể mệt mỏi đến mức muốn ngã quỵ. Khi mang khay đồ ăn lên phòng mẹ chồng, tôi nghe bà nói chuyện điện thoại với một người bạn:
– **“Nó bệnh như thế sớm muộn cũng đi thôi. Chết sớm ngày nào thì đỡ tốn cơm ngày đó!”**
Tay tôi run lên, suýt làm rơi chiếc khay. Những lời nói đó như nhát dao cứa vào tim. Lặng lẽ quay đi, tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai? Tôi đã cố gắng sống hiền lành, nhẫn nhịn và vun vén cho gia đình chồng, nhưng giờ đây đến một lời hỏi han cũng trở thành điều xa xỉ.
Chiều hôm đó, tôi thu dọn hết quần áo và vài vật dụng cá nhân, quyết định trở về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, tôi để lại trên bàn một tờ giấy ngắn:
> *“Con đã quá mệt mỏi rồi. Xin phép về nhà để được yên bình những ngày cuối đời. Nếu có thể, hãy coi như con đã hoàn thành trách nhiệm làm dâu.”*
Mẹ chồng lên phòng tôi, nhìn thấy chiếc giường trống trơn và tờ giấy gọn gàng dưới gối. Bà sững người, đôi mắt thoáng một tia hoảng hốt. Không biết vì sao, nhưng lần đầu tiên bà nhận ra sự im lặng của tôi đáng sợ hơn tất cả những lời cãi vã.
Chưa đầy một giờ sau, chuông điện thoại reo liên hồi. Đầu dây bên kia là giọng bà run run:
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mưa bụi. Những giọt nước mưa như vỡ tan trên ô kính, chẳng khác nào lòng tôi lúc này. Cuộc gọi ấy khiến tôi bất ngờ. Nhưng rồi tôi tự hỏi: *Lời xin lỗi ấy xuất phát từ tình thương, hay chỉ là một nỗi sợ hãi muộn màng?*