Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, tôi lớn lên chứng kiến bố mẹ chật vật cả đời mà vẫn không xây nổi một ngôi nhà tử tế. Họ sống trong căn nhà cũ kỹ, mùa hè thì nóng bức, mùa mưa thì dột nát. Là con út, tôi luôn đau đáu muốn báo hiếu, để bố mẹ được tận hưởng tuổi già trong một ngôi nhà đàng hoàng.
Sau nhiều năm làm việc, tiết kiệm từng đồng, tôi quyết định xây tặng bố mẹ một căn biệt thự khang trang ở ngoại ô. Từ thiết kế đến thi công, tất cả đều do tôi bỏ tiền lo liệu. Anh cả, dù kinh tế vững vàng hơn, lại không đóng góp bất cứ khoản nào.
Khi mẹ qua đời, tôi tưởng rằng việc chia tài sản sẽ không thành vấn đề. Nhưng ngờ đâu, anh cả lại nhăm nhe giành lấy căn nhà tôi xây cho bố mẹ, với lý do “anh là trưởng nam, phải thờ cúng tổ tiên”. Chúng tôi lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai. Căng thẳng kéo dài suốt mấy tuần, cho đến ngày cúng 49 ngày của mẹ.
Hôm ấy, trong lúc dọn dẹp bàn thờ, tôi vô tình nhìn thấy một vật gì đó được kẹp bên dưới nải chuối. Tò mò, tôi lấy ra xem thì sững sờ: đó là một lá thư viết tay, nét chữ quen thuộc của mẹ.
**”Gửi các con,
Khi mẹ còn sống, mẹ biết căn nhà này là công sức của em út, nhưng mẹ vẫn luôn lo lắng sẽ trở thành nguồn gốc gây bất hòa giữa các con.
Mẹ chỉ mong các con hiểu rằng, tài sản không quan trọng bằng tình thân. Nếu vì căn nhà này mà các con quay lưng với nhau, thì mẹ thà không có ngôi nhà nào để lại còn hơn.
Anh cả là trưởng nam, việc thờ cúng là trách nhiệm của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có quyền lấy đi công sức của em. Mẹ hy vọng anh biết nghĩ đến em mình, và em út cũng đừng quá cố chấp.
Hãy sống hòa thuận, yêu thương nhau, đó mới là cách tốt nhất để mẹ được yên lòng nơi chín suối.”**
Đọc từng dòng chữ của mẹ, tôi lặng người. Những giọt nước mắt rơi xuống lá thư, lòng đầy hối hận vì đã để tài sản làm rạn nứt tình cảm anh em.
Sau buổi cúng, tôi chủ động gọi anh cả ra nói chuyện. Tôi đặt lá thư của mẹ trước mặt anh, giọng nghẹn ngào:
“Anh cứ nhận căn nhà này. Em chỉ cần chúng ta vẫn là anh em, vậy là đủ.”
Anh cả đọc xong lá thư, cũng bật khóc. Sau một hồi im lặng, anh bất ngờ nắm lấy tay tôi:
“Anh xin lỗi, anh sai rồi. Căn nhà này là công sức của em, anh không nên giành lấy. Nhưng từ nay, chúng ta cùng chung tay lo việc thờ cúng, được không?”
Cuối cùng, nhờ bức thư dưới nải chuối, gia đình tôi đã tìm lại được sự hòa thuận. Tôi nhận ra rằng, tình thân quý giá hơn bất cứ tài sản nào, và đó mới chính là di sản lớn nhất mẹ để lại cho chúng tôi.