42 tuổi, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai lần nữa, nhất là với người chồng đã bước qua tuổi 80. Nhưng khi anh khẩn khoản và cả gia đình đặt áp lực, tôi đã nhắm mắt làm liều. Mục tiêu rõ ràng: giữ lại nhà đất tổ tiên, không để người em trai chồng – vốn luôn nhòm ngó khối tài sản lớn này – thừa kế toàn bộ. Đứa trẻ, với tôi, đã trở thành một quân cờ trong cuộc chiến gia tộc.
Khi tin tôi mang thai lan ra, cả dòng họ bàn tán không ngừng. Những lời nói cay độc bủa vây:
“Vì miếng ăn mà chẳng biết nhục!”
Tôi nghe mà nghẹn, nhưng vẫn cố chịu đựng vì chồng, vì tương lai con.
Ngày tôi sinh, cả họ kéo nhau vào bệnh viện. Không phải để thăm nom, mà để chắc chắn đứa trẻ là con trai như mọi người kỳ vọng. Lúc đó, tôi vừa đau đớn vừa tức giận. Đứa trẻ còn chưa chào đời, nhưng nó đã bị áp đặt bởi tham vọng của người lớn.
Tiếng khóc đầu tiên vang lên. Y tá bế cháu ra ngoài, và sự im lặng phủ lên cả căn phòng. Bé gái. Không phải con trai.
Tôi nghĩ họ sẽ thất vọng, thậm chí là phẫn nộ. Nhưng không. Một giây sau, cả họ như vỡ òa trong tiếng cười nói, vui mừng:
“Tốt quá! Con gái giống mẹ, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn!”
“Không cần con trai làm gì, cháu gái thế này là quý rồi!”
Tôi lặng người. Thì ra, họ không thật sự quan tâm tới giới tính hay đứa trẻ. Họ chỉ cần một cái cớ để giữ thể diện, để chứng minh gia đình chúng tôi “không để mất gốc.” Sự hả hê trong mắt họ không phải vì yêu thương, mà vì mục đích của họ đã đạt được.
Tôi nhìn con gái nhỏ trong vòng tay, lòng bỗng dịu lại. Bé không phải là quân cờ của bất kỳ ai. Bé là món quà của tôi, là kết tinh tình yêu dù muộn màng. Và hơn hết, tôi sẽ dạy con mình không bao giờ trở thành nạn nhân của những tham vọng ích kỷ ấy.