Ngày sắp quay lại công sở, lòng tôi đầy lo lắng. Con còn quá nhỏ, thuê người trông thì không yên tâm, mà không đi làm thì không đủ chi phí nuôi con. Sau nhiều đắn đo, tôi quyết định nhờ mẹ chồng – người duy nhất trong gia đình có thể giúp đỡ.
“Mẹ ơi, sắp tới con phải đi làm lại, mẹ có thể lên trông cháu giúp vợ chồng con được không ạ? Con sẽ cố gắng thu xếp mọi thứ chu đáo.”
Tưởng rằng mẹ chồng sẽ đồng ý ngay, nhưng bà thẳng thừng đáp:
“Muốn tao giúp thì tháng đưa 10 triệu, còn không thì ra mà thuê giúp việc. Ở đời, không ai cho không ai thứ gì đâu con ạ.”
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, không phải vì giận mẹ chồng mà vì hiểu rằng bà cũng có nỗi lòng riêng. Cả đời bà vất vả nuôi con, giờ già rồi chỉ muốn được nghỉ ngơi, việc tôi nhờ bà thực sự là một gánh nặng. Nhưng thay vì tranh cãi, tôi chọn cách viết một lá thư.
Trong thư, tôi kể lại những kỷ niệm về bà:
“Mẹ ơi, con nhớ ngày trước mẹ từng nói rằng mẹ rất thích bế cháu, muốn ở gần cháu để chăm sóc và dạy dỗ cháu những điều tốt đẹp nhất. Con cũng mong con của mình lớn lên được gần bà nội, được nghe bà kể chuyện như chồng con từng được mẹ kể.
Con biết nhờ mẹ là điều không dễ dàng, nhưng con không chỉ mong mẹ giúp đỡ, mà còn muốn con của con cảm nhận được tình yêu thương của gia đình. Nếu mẹ cảm thấy không tiện, con sẽ tìm cách khác. Dù sao, con vẫn biết ơn mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng chồng con trưởng thành như hôm nay.”
Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi điện:
“Mẹ đọc thư con rồi. Mẹ không phải không muốn giúp, nhưng mẹ sợ con cái khổ vì mẹ. Thôi, mẹ lên trông cháu cho. Cháu mình, ai trông cho tốt bằng bà nội.”
Tôi xúc động không nói nên lời. Từ hôm ấy, mẹ chồng tôi không chỉ giúp chăm cháu mà còn thương cháu nội như báu vật. Tôi nhận ra, đôi khi, chỉ cần một chút chân thành là đủ để làm dịu đi mọi hiểu lầm và xích lại gần nhau hơn.