×

Lấy nhau một tháng thì tôi phát hiện bị UT cổ t-ử c-ung phải c-ắt bỏ hoàn toàn nên không thể sinh con còn nhà chồng thì khao khát có đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường. Chồng nhìn cảnh vợ bệnh, lại không có tương lai nên anh đã ra ngoài cặp kè rồi làm cho một cô bé 2k3 có ch-ử-a. Khi biết tin lòng tôi đau như c-ắ-t còn mẹ chồng thì xúi anh ly hôn để cưới bồ, nhưng chỉ sau 1 tuần thì cả nhà tái mặt khi nghe tin s-é-t đá-nh: Gia đình sống bất nhân bất nghĩa thì nhận quả báo chẳng sai

 

Người ta thường nói hôn nhân là đích đến của tình yêu, là nơi hai con người tựa vào nhau vượt qua mọi khó khăn. Tôi đã từng tin như thế, tin rằng sau khi bước vào lễ đường với anh, tôi sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Nhưng hóa ra, chỉ một tháng sau khi cưới, tôi đã phải đối diện với sự thật đau đớn: căn bệnh ung thư cổ tử cung buộc tôi phải cắt bỏ toàn bộ tử cung. Điều đó đồng nghĩa với việc, tôi sẽ không bao giờ có thể làm mẹ.

Khi tôi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, anh ngồi đó, ánh mắt xa xăm. Tôi không thấy sự thương xót, không thấy sự đồng cảm mà tôi cần nhất lúc ấy. Anh nắm tay tôi, nhưng cái nắm tay ấy lạnh lẽo, trống rỗng. Tôi biết, tôi đã mất đi một phần cơ thể, và có lẽ, tôi cũng đang mất đi anh.

Vợ cũ bệnh nặng sao đành ngó lơ! - Báo Phụ Nữ

Gia đình anh, đặc biệt là mẹ chồng, không giấu nổi sự thất vọng. Bà thường xuyên nhắc nhở tôi về bổn phận sinh con nối dõi, dù biết rằng điều đó giờ đây là bất khả thi. Những lời nói như kim châm vào lòng, khiến tôi cảm thấy bản thân mình vô dụng. Nhưng nỗi đau ấy chưa là gì so với ngày tôi phát hiện ra anh đã phản bội.

Anh cặp kè với một cô gái trẻ, sinh năm 2003 – kém tôi cả một thập kỷ. Khi biết tin cô ta đã mang thai, tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Mẹ chồng thì như bắt được vàng, thúc giục anh ly hôn để cưới cô ta. Tôi không còn đủ sức để đấu tranh, nhưng tôi cũng không muốn từ bỏ lòng tự trọng của mình.

Một tuần sau, tin tức từ người quen khiến cả gia đình họ tái mặt: cô gái trẻ bị sảy thai. Tôi không hả hê, nhưng sự bất nhân bất nghĩa của họ đã tự tìm lấy hậu quả. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy hối hận. Nhưng tôi biết, mọi thứ đã kết thúc.

Tôi rời đi trong một buổi sáng đầy nắng, khi ánh sáng len qua từng ô cửa sổ, chiếu lên vali nhỏ mà tôi tự mình đóng gói. Không nước mắt, không trách móc, tôi rời khỏi căn nhà đó, mang theo niềm tin rằng mình xứng đáng được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Hạnh phúc, đôi khi giống như ngọn lửa. Nếu không biết cách giữ gìn, nó sẽ hóa thành tro tàn. Nhưng từ trong tro tàn, một con người mạnh mẽ hơn có thể đứng dậy, sẵn sàng cho một khởi đầu mới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://kenhtina.com - © 2024 News