Tôi là thư ký ruột của sếp – một người đàn ông phong độ, thành đạt và quyền lực. Công việc của tôi gắn liền với anh, từ những buổi họp quan trọng đến những chuyến công tác xa. Chúng tôi phối hợp ăn ý, như một cặp bài trùng. Nhưng cũng chính từ sự gần gũi đó, tôi không thể ngăn trái tim mình lạc nhịp trước anh, dù biết rõ anh đã có gia đình.
Tối hôm đó, trong chuyến công tác ở một thành phố lớn, chúng tôi có buổi gặp gỡ với đối tác tại một nhà hàng hạng sang. Vì công việc, tôi phải uống thay anh cả chục chén rượu. Đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn, tôi không còn đủ tỉnh táo để đứng vững. Anh đỡ tôi rời nhà hàng, đưa về khách sạn, và mọi chuyện xảy ra sau đó nằm ngoài khả năng kiểm soát của cả hai. Trong cơn say, tôi đã không thể kìm nén cảm xúc, chấp nhận lời đề nghị tình một đêm từ anh.
Ngày hôm sau, mọi chuyện tưởng như chưa từng xảy ra. Chúng tôi vẫn làm việc bình thường, không ai nhắc lại điều đã qua. Nhưng hơn một tháng sau, chiếc que thử thai với hai vạch đỏ chót đã khiến tôi bàng hoàng. Đứng trước tấm gương trong phòng tắm, tôi run rẩy nghĩ về tương lai. Giữ hay bỏ? Nếu giữ, tôi sẽ phải đối mặt với những lời chỉ trích từ dư luận và gia đình anh. Nếu bỏ, tôi sẽ sống mãi trong dằn vặt.
Tôi quyết định gọi cho anh để thông báo. Sau một hồi im lặng, anh nói:
– Anh sẽ giải quyết mọi chuyện. Anh sẽ ly hôn vợ và chịu trách nhiệm với em.
Nghe anh nói vậy, tôi vừa mừng vừa lo. Dù biết chuyện không hề dễ dàng, nhưng tôi tin rằng anh thật lòng muốn bảo vệ tôi và đứa bé. Thế nhưng, đúng vào đêm mà tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn thỏa, một cuộc điện thoại đã làm đảo lộn tất cả.
Anh nhắn tin cho tôi với giọng trầm buồn:
– Mẹ anh vừa qua đời.
Tôi lặng người. Mẹ anh, người mà anh luôn kính trọng và yêu thương nhất, đã không còn. Nỗi đau này chắc chắn sẽ làm đảo lộn mọi kế hoạch của anh, và cũng là một cú sốc lớn với tôi. Mọi hy vọng, mọi viễn cảnh tươi đẹp mà tôi tưởng tượng dường như sụp đổ. Tôi không biết liệu trong tình cảnh này, anh có còn giữ lời hứa hay không.
Đêm đó, tôi ngồi trong bóng tối, suy nghĩ về tất cả những lựa chọn trước mắt. Liệu tôi có nên tiếp tục dựa vào anh, hay nên tự mình bước đi, dù con đường phía trước đầy chông gai? Cuối cùng, tôi nhận ra rằng: đứa bé trong bụng chính là điều quý giá nhất, và tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ sinh linh bé nhỏ này, dù có phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Ngày hôm sau, tôi nhắn cho anh:
– Em sẽ tự lo liệu cho mình và con. Anh hãy ở bên gia đình để làm tròn đạo hiếu với mẹ.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi tin rằng, sự lựa chọn này là điều đúng đắn nhất. Một lần sai lầm không thể định đoạt cả cuộc đời, nhưng trách nhiệm với sinh linh nhỏ bé kia sẽ là động lực để tôi sống tiếp, mạnh mẽ hơn.