Trời đã ngả bóng chiều, ánh nắng cuối ngày le lói qua khung cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, tôi ngồi bên cạnh giường mẹ chồng, cầm tay bà. Đã gần nửa năm nay, tôi từ bỏ công việc, để lại thành phố nhộn nhịp mà về quê chăm sóc bà khi bệnh tình trở nặng. Trong lòng tôi luôn nhớ về lời hứa năm nào với chồng: “Anh sẽ cố gắng chăm sóc mẹ, thay anh lúc anh không còn ở đây.” Và cho đến khi chồng mất trong vụ tai nạn xe cách đây hai năm, tôi đã quyết tâm làm tròn trách nhiệm này.
Rồi một ngày cuối mùa hạ, bà bỗng gọi các con về. Nhìn thấy họ bước vào nhà, lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi cứ nghĩ rằng khi nhìn thấy mẹ già yếu, các anh chị sẽ bớt chút thời gian đến chăm sóc bà. Nhưng điều tôi không ngờ là mục đích họ về nhà không phải để thăm bà, mà là để bàn chuyện chia tài sản.
Cuộc trò chuyện căng thẳng kéo dài đến chiều tối. Sau khi bàn bạc xong, ai nấy đều rời đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn bà lấy một lần. Tài sản cũng được chia đều cho từng người, chỉ còn tôi là người chăm sóc, vẫn chẳng có chút gì.
Lòng tôi thoáng chút chạnh lòng nhưng vẫn cố nén, chỉ biết tự nhủ: “Dù sao mình cũng không phải con ruột, không có phần cũng là lẽ thường.”
Một đêm cuối mùa, bà ra đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. Căn phòng im ắng bỗng trở nên lạnh lẽo và trống trải đến lạ. Sau khi lo xong tang lễ, tôi quay trở lại phòng bà, nơi từng gắn bó bao nhiêu kỷ niệm. Tôi gom dọn từng món đồ nhỏ, từng cuốn sách cũ. Bất giác, tôi khựng lại khi thấy một tờ giấy cũ kĩ được nhét dưới gầm giường.
Mở tờ giấy ra, đôi tay tôi run lên khi đọc từng dòng chữ trên đó:
Tôi ngẩn người, nước mắt chực trào. Bà không nói gì, chỉ âm thầm trao tặng tôi tất cả tấm lòng. Ngôi nhà đơn sơ nhưng chứa đựng bao nhiêu ký ức đẹp. Có lẽ, phần thưởng lớn nhất không phải là ngôi nhà, mà là tình cảm và sự trân quý bà dành cho tôi.
Cầm lá thư trên tay, tôi biết mình sẽ không bao giờ quên bà – người mẹ chồng mà tôi đã yêu thương như mẹ ruột của mình.