Mẹ chồng tôi từ ngày tôi về làm dâu luôn chỉ ao ước có cháu trai để nối dõi. Nhưng sau ba lần sinh, tôi vẫn chưa thể làm bà hài lòng, vì cả ba đứa đều là con gái. Mỗi lần gặp tôi, bà thường buông lời chê bai, mỉa mai với một cái bĩu môi lạnh lùng, “Đúng là không biết đẻ.”

Chồng tôi vốn cũng nghe lời mẹ, không cảm thông cho tôi mà lại ngấm ngầm đi tìm vui bên ngoài. Rồi chẳng bao lâu sau, anh cặp kè với một cô gái trẻ sinh năm 2000, và cô ấy có thai. Khi biết thai nhi là con trai, mẹ chồng tôi mừng rỡ như thể giấc mơ thành hiện thực. Bà không ngừng thúc giục chồng tôi ly hôn để cưới người mới, hi vọng gia đình sẽ sớm đón “cháu đích tôn” về nhà.

Mẹ chồng nằng nặc đòi lên ở cùng, nửa đêm nghe bà nói chuyện với chồng tôi  không tin vào tai mình

Nhưng trong một gia đình không có tình nghĩa, tôi đã không còn lý do để níu giữ. Có bố mẹ ruột luôn ủng hộ, tôi quyết định ly hôn, buông bỏ cuộc hôn nhân không còn gì ngoài những lời cay đắng và tổn thương.

Những tưởng sau đó, họ sẽ đắm chìm trong hạnh phúc với giấc mơ “cháu trai” nối dõi, nhưng không lâu sau, tin dữ đến. Cô bồ trẻ phát hiện mắc bệnh nghiêm trọng, buộc phải bỏ thai. Tệ hơn, bệnh tật khiến cô mất đi khả năng sinh con mãi mãi.

Người chồng cũ, mẹ chồng – họ cuối cùng cũng nhận ra giá trị của những gì từng có. Nhưng tiếc thay, khi lòng tham dẫn lối, đôi khi bài học chỉ đến sau những mất mát không bao giờ còn cứu vãn được. Còn tôi, rời đi với ba cô con gái đáng yêu và mạnh mẽ, nhận ra mình đã bước qua một đoạn đường gập ghềnh để tìm thấy bình yên thật sự.