Mẹ tôi là một người phụ nữ rất trọng tình nghĩa. Khi bà quyết định để lại toàn bộ nhà cửa cho con rể, không một ai trong gia đình có thể hiểu nổi. Ai nấy đều cho rằng bà quá dại dột, bởi vì việc đó đồng nghĩa với việc các con gái ruột chẳng nhận được chút tài sản nào. Nhưng mẹ tôi vẫn kiên định, vì bà luôn tin vào lòng chân thành của anh rể cả – người mà bà cho rằng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình.

Ngày tôi nằm viện, con rể chăm sóc từng ly từng tí, thậm chí còn nghẹn ngào cầu xin tôi cố gắng vượt qua bệnh tật - Ảnh 2.

Rồi đến khi bà ngã bệnh và nằm viện, tình cảm của các con càng lộ rõ. Những người con ruột, người viện cớ bận bịu công việc, người thì tránh xa vì không chịu nổi mùi hôi của thuốc men, giường bệnh, và cả những vết loét do mẹ nằm lâu ngày. Chỉ có anh rể cả là không ngại, vẫn chăm sóc bà từng chút một, từ việc vệ sinh cá nhân cho đến bón từng muỗng cháo. Nhìn cảnh ấy, mẹ tôi càng tin tưởng quyết định của mình là đúng đắn.

Cảm động trước tấm lòng của anh, bà quyết định rút hết số tiền tiết kiệm 20 tỷ – vốn dĩ dự định dành cho các con gái – đưa hết cho anh rể cả, coi đó như món quà tri ân cuối cùng. Ai nấy đều cảm thấy bức xúc nhưng không ai dám nói vì biết mẹ sẽ không thay đổi quyết định.

Thế nhưng, chỉ hai tháng sau khi mẹ mất, một tin động trời bất ngờ khiến cả gia đình sửng sốt. Chàng rể được mẹ tin tưởng, yêu thương ấy hoá ra đã có bồ nhí và con riêng từ lâu. Gia đình rúng động, ai cũng bàng hoàng vì không ngờ đến. Những lời mẹ tin tưởng trao gửi như “chỗ dựa của cả gia đình” nay hóa ra chỉ là lời nói vô nghĩa. Anh rể, người mà mẹ từng coi như “con ruột,” lại là kẻ phản bội niềm tin ấy một cách tàn nhẫn.

Giờ đây, mẹ không còn để nghe và chứng kiến, nhưng bài học đắng cay của bà vẫn còn mãi. Đôi khi, lòng tin đặt sai chỗ không chỉ gây tổn thương cho chính bản thân, mà còn khiến người ở lại phải chịu đựng hậu quả.