Tôi và chồng kết hôn được gần 5 năm, thời gian đầu mọi thứ cứ tưởng như một câu chuyện cổ tích. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu nhận ra rằng mọi thứ không hề hoàn hảo như tôi tưởng. Người chồng mà tôi yêu thương hết mực lại có một cuộc sống khác ngoài tôi – một cuộc sống đầy rẫy sự lừa dối và ngoại tình. Tôi phát hiện ra anh có quan hệ với một người phụ nữ khác.

Khi tôi chất vấn chồng, anh chẳng thèm giấu diếm mà còn thẳng thừng thừa nhận. Anh bảo: “Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, em không nên làm to chuyện này.” Đó là lúc tôi chợt nhận ra, đối với anh, tôi chỉ là một người vợ trong mắt gia đình, chứ chẳng phải là người anh yêu thương và trân trọng. Lời nói của anh khiến tôi tức giận và thất vọng vô cùng, nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất chính là sự thờ ơ của mẹ chồng.

Bà, thay vì đứng về phía tôi, lại tặc lưỡi và nói rằng “đàn ông mà, họ có quyền như vậy.” Bà bảo tôi phải biết “chấp nhận” và “sống hòa thuận” vì đó là cách để giữ gìn gia đình. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận được việc chồng tôi phản bội lại chính mình. Tôi, một người phụ nữ đứng đắn, không thể sống trong một mối quan hệ thiếu tôn trọng và không có niềm tin như vậy. Tôi quyết định ly hôn.

MẸ CHỒNG NÀNG DÂU - NHỮNG ÂN OÁN TIỀN KIẾP VÀ CÁCH HÓA GIẢI - Thư viện  Quang Tử

Ngày ra tòa, mẹ chồng là người hả hê nhất. Bà không ngừng cười và nghĩ rằng tôi sẽ mãi mãi là kẻ thua cuộc. Nhưng tôi chẳng quan tâm, quyết định của tôi là đúng đắn. Ly hôn với một người đàn ông như vậy, tôi thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều. Còn về phần mẹ chồng, bà có vẻ nghĩ rằng sẽ chẳng có ai có thể làm khó con trai bà. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Mới đây, bà phải tái mặt khi biết con trai mình – người mà bà luôn coi là “vị trí không thể thay thế” trong gia đình – đã bị con dâu tương lai lừa gạt. Để thực hiện âm mưu, cô ta đã đưa con trai bà vào một cái bẫy đầu tư đầy rủi ro và cuối cùng khiến anh ta phải gánh một khoản nợ lên tới 100 tỷ đồng. Từ một người đàn ông kiêu hãnh, có vẻ ngoài thành đạt, anh bỗng chốc trở thành kẻ trắng tay, bế tắc vì số nợ khổng lồ.

Mẹ chồng tôi giờ đây đã hiểu, những gì bà từng nghĩ là đúng lại chính là sai. Lúc này, bà không còn dám lên mặt, thậm chí còn phải nhờ đến tôi để tìm cách giúp đỡ con trai bà. Nhưng thật sự, tôi chẳng còn tha thiết. Có giúp cũng chẳng thể cứu vãn được nữa, vì giờ tôi đã nhìn rõ bản chất của người đàn ông mà mình từng yêu.

Tôi không còn muốn quay lại cái gia đình ấy nữa. Đôi khi, tôi nghĩ, nếu ngày đó tôi không quyết tâm ly hôn, có lẽ giờ tôi cũng chẳng khác gì mẹ chồng mình – ngậm ngùi nhìn thấy đứa con trai mình yêu thương bị lừa gạt, phải trả giá cho những sai lầm mà chính bà cũng không nhận ra khi còn có thể.

Còn tôi, sau tất cả, cuối cùng đã học được cách sống cho mình, không để bản thân bị ràng buộc bởi những thứ không xứng đáng.