Trong một căn nhà nhỏ yên bình, mẹ tôi nằm trên giường bệnh, ánh mắt lo âu nhìn ra ngoài. Bố tôi, dù có bồ, vẫn hết lòng chăm sóc mẹ, mang lại cảm giác ấm áp cho gia đình. Tôi luôn thầm mong có thể xóa nhòa những khúc mắc trong lòng, sống như chưa có gì xảy ra.
Cuối tuần, bạn trai tôi, Minh, đến thăm mẹ. Anh là người chu đáo, luôn biết cách khiến tôi cười. Hôm đó, sau khi trò chuyện với mẹ, Minh ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà anh ra mắt gia đình. Mẹ tôi đồng ý ngay lập tức, ánh mắt bà sáng lên một niềm vui.
Khi đến nhà Minh, tôi không khỏi hồi hộp. Bước vào cửa, tôi đã thấy một người phụ nữ thân quen đứng chờ: bà Hương, người mà tôi biết là bồ của bố. Trái tim tôi như ngừng đập, đầu óc quay cuồng. Tôi nhìn Minh, nhưng anh chỉ mỉm cười hồn nhiên, không hề biết mối quan hệ rối rắm này.
Bà Hương, khi nhìn thấy tôi, cũng giật mình. Bà không ngờ rằng con gái của người đàn ông mà bà yêu lại là người yêu của con trai mình. Cả hai đứng lặng, không biết phải nói gì. Tôi cảm thấy như bị kẹt giữa hai thế giới, một bên là tình yêu và bên kia là sự phản bội.
“Bà… bà là mẹ của Minh sao?” Tôi lắp bắp hỏi, trong khi tim đập thình thịch.
Bà Hương gật đầu, sắc mặt trắng bệch. “Cô… cô là con gái của ông Hưng?”
Cảm giác chao đảo trong tôi dâng lên. Bố đã lừa dối mẹ, và giờ tôi phải đối mặt với người phụ nữ mà ông yêu thương. Trong không khí ngột ngạt, chúng tôi cùng nhau ngồi xuống, cố gắng tìm ra lối thoát cho tình huống khó xử này.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Minh ngắt lời, vẻ bối rối. Anh không hiểu được sự căng thẳng giữa hai người phụ nữ trong đời mình.
Tôi nhìn bà Hương, thấy trong mắt bà sự tiếc nuối, sự lúng túng mà cả hai chúng tôi đều cảm nhận. “Có lẽ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng,” tôi đề nghị, dù trong lòng còn nhiều mâu thuẫn.
Sau một hồi lâu trao đổi, chúng tôi quyết định rằng không thể tiếp tục sống trong dối trá. Bà Hương và tôi hứa sẽ cùng nhau đối diện với sự thật, tìm cách nói với bố và mẹ về những gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, khi về nhà, tôi không còn cảm thấy tức giận hay phẫn nộ. Thay vào đó, tôi cảm nhận được sự đồng cảm với bà Hương. Chúng tôi là những mảnh ghép trong cùng một bức tranh rối ren của tình yêu và sự phản bội. Cùng nhau, chúng tôi sẽ tìm cách sửa chữa và tạo dựng lại những gì có thể.
Có lẽ, trong những tình huống phức tạp nhất, ta lại tìm thấy những kết nối bất ngờ và học được giá trị của sự tha thứ.