Từ ngày vợ tôi phát hiện bị ung thư dạ dày, không khí trong gia đình trở nên ngột ngạt. Cô ấy thay đổi, trở nên lạnh nhạt và bi quan, khiến tôi cảm thấy không còn lý do để ở lại bên cạnh. Trong thâm tâm, tôi đã chấp nhận rằng cô ấy có thể rời bỏ tôi bất cứ lúc nào. Và tôi, thay vì đối diện với thực tế đau đớn, đã tìm cho mình một lối thoát.
Một đêm, khi chúng tôi đang tận hưởng những phút giây ngọt ngào tại khách sạn, thì điện thoại của tôi reo lên. Là con gái. Giọng nó đầy lo lắng, “Bố ơi, mẹ… mẹ đã mất rồi.”
Thế giới xung quanh tôi như sụp đổ. Từng từ trong câu nói của con gái vang lên như tiếng sét giữa trời quang. Tôi đứng sững, không thể chấp nhận sự thật. Mọi thứ đột ngột thay đổi, từ một đêm vui vẻ trở thành một cơn ác mộng.
Khi bước vào nhà, nơi mà giờ đây chỉ còn sự im lặng và bóng tối, tôi biết rằng cuộc sống sẽ không bao giờ như trước. Tôi đứng giữa những kỷ niệm, giữa nỗi đau và sự hối hận. Từ giây phút này, tôi phải đối diện với những lựa chọn của mình và tìm cách hàn gắn những gì đã vỡ nát.