Những tháng cuối thai kỳ, khi tôi đang chờ đón đứa con đầu lòng, cuộc sống gia đình bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Tôi phát hiện chồng mình ngoại tình, khoảnh khắc ấy như một cú sốc điện, đẩy tôi vào vực thẳm. Đau đớn không chỉ vì sự phản bội mà còn vì mẹ chồng tôi—người mà tôi từng coi như mẹ ruột—lại bênh vực con trai một cách mù quáng. Bà đã không chỉ đứng về phía anh mà còn đuổi tôi ra khỏi nhà, coi tôi như một kẻ thù.

May mắn thay, nhờ sự “chống lưng” của gia đình bên ngoại, tôi đã vực dậy được tinh thần. Tôi đệ đơn ly hôn, và ra đi tay trắng, chỉ với trái tim tan vỡ và đứa con trong bụng. Thời gian trôi qua, tôi một mình nuôi con và trải qua những tháng ngày khó khăn, nhưng cũng học được nhiều điều về bản thân.

Bụng chửa vượt mặt mà vẫn bị chồng "đòi gần gũi", không lúc nào yên

Ba năm trôi qua, với sức mạnh và nghị lực, tôi dần tìm lại được chính mình. Cuối cùng, vận may đến với tôi khi tôi gặp một người đàn ông tốt bụng, giàu có và hết lòng yêu thương hai mẹ con. Anh không chỉ chấp nhận quá khứ của tôi mà còn sẵn sàng làm chồng, làm cha cho con gái tôi.

Ngày cưới, tôi nghĩ rằng mẹ chồng cũ sẽ không đến. Nhưng không ngờ, bà vẫn xuất hiện. Tôi nhìn thấy ánh mắt của bà—trong đó là sự hối hận, lòng tiếc nuối và cả nỗi đau. Bà tiến tới gần tôi, trao cho tôi một phong bì, nói với giọng nức nở: “Con, mẹ xin lỗi. Mẹ không biết mình đã sai. Đây là 500 triệu, mẹ muốn giúp con, xin con hãy tha thứ.”

Hai bên cùng cưới" - trào lưu kết hôn như ly hôn ở Trung Quốc: Cuộc sống  nhân đôi, giới trẻ giãy giụa trong "vũng lầy tham vọng" của gia đình

Tôi lặng người, cảm xúc dâng trào. Những kỷ niệm về những tháng ngày sống cùng bà, về sự chối bỏ, về tình yêu không được đáp lại hiện về trong tâm trí. Nhưng bây giờ, tôi đã khác. Tôi không còn là người phụ nữ yếu đuối, chịu đựng mọi sự dày vò nữa. Tôi đã xây dựng lại cuộc sống cho riêng mình.

“Mẹ, con không thể quên được những gì mẹ đã làm,” tôi nhẹ nhàng nói, “nhưng con cũng không muốn giữ hận. Con đã đi qua quá nhiều đau khổ để có thể đứng ở đây hôm nay. Xin mẹ hãy hiểu, con cần phải sống cho bản thân và con gái.”

Bà nhìn tôi, đôi mắt đẫm lệ. Tôi không thể nói rằng tôi đã hoàn toàn tha thứ, nhưng tôi biết rằng lòng mình đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi quyết định không nhận số tiền ấy, không phải vì nó không quan trọng, mà vì tôi muốn khép lại một chương đã cũ. “Mẹ giữ lại số tiền này, con không cần. Con đã tìm thấy hạnh phúc mới rồi.”

Sau đó, tôi quay lại với đám cưới, tay trong tay với người đàn ông yêu thương mình, cùng với những người bạn, và con gái đang nhoẻn miệng cười. Tôi biết rằng cuộc sống mới đã bắt đầu, và quá khứ, dù đau đớn, cũng đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Hạnh phúc đang ở phía trước, và tôi sẽ không bao giờ để những kỷ niệm buồn trong quá khứ cản trở bước đi của mình.