Một buổi chiều ảm đạm, khi tôi quyết định nhận cháu gái mồ côi làm con nuôi. Mẹ chồng tôi hàng tháng đều gửi về 10 triệu đồng để chu cấp cho cháu ngoại, nhưng trong thâm tâm, tôi lại ỉm số tiền ấy để nuôi những tham vọng của bản thân: ăn ngon, mặc đẹp, và sống cuộc sống mà tôi hằng mơ ước.

Cháu gái tôi, Linh, là một cô bé thông minh, chăm chỉ. Thấy gia đình nghèo khó, Linh không ngần ngại xin đi xuất khẩu lao động Đài Loan sau khi tốt nghiệp cấp 3. Tôi cảm thấy vừa vui vừa lo; vui vì cháu có cơ hội đổi đời, nhưng cũng lo cho tương lai của mình nếu thiếu đi nguồn chu cấp hàng tháng.

Xuất khẩu lao động trong 'bão' dịch COVID-19: Khó lại càng khó

Ngày Linh lên đường, không khí trong nhà ngập tràn sự hồi hộp. Tôi vào bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn để tiễn cháu, nhưng giữa lúc đang nấu, tôi chợt bủn rủn tay chân khi mở thùng gạo ra. Thay vì những hạt gạo trắng ngần, tôi thấy một đống tiền lẻ, hàng triệu đồng chật kín thùng. Tôi không thể tin vào mắt mình.

Những đồng tiền ấy là gì? Sao lại nằm trong thùng gạo? Tôi lục tìm và tìm thấy một bức thư cũ, trong đó có những dòng chữ nguệch ngoạc: “Mẹ ơi, con đã để dành số tiền này để giúp đỡ gia đình. Con biết mẹ cần tiền để sống, nhưng con cũng mong mẹ hiểu, con chỉ muốn gia đình mình không phải khổ nữa”.

Linh đã âm thầm tiết kiệm tiền từ những lần đi làm thêm, từ những bữa ăn không dám ăn no, từ những món quà cô bé từng ao ước nhưng chưa bao giờ dám xin. Tôi bất chợt nhận ra rằng, dưới vẻ ngoài vô tư, Linh luôn mang trong mình gánh nặng trách nhiệm với gia đình.

Lòng tôi trào dâng sự hối hận. Tôi đã ích kỷ quá mức, không chỉ đối với Linh mà còn với chính mình. Tôi đã từng nghĩ rằng việc ỉm tiền là cách để sống cho bản thân, nhưng giờ đây tôi hiểu rằng hạnh phúc thật sự không nằm ở vật chất mà ở sự sẻ chia và yêu thương.

Khi Linh chuẩn bị rời đi, tôi ôm chầm lấy cô bé, nước mắt lăn dài trên má. Tôi quyết định sẽ không ỉm số tiền chu cấp của mẹ chồng nữa. Thay vào đó, tôi sẽ hỗ trợ Linh để cô bé có thể thực hiện ước mơ của mình, không chỉ cho gia đình mà còn cho chính mình.

Thời gian trôi qua, Linh ở Đài Loan đã tích lũy đủ tiền gửi về giúp đỡ gia đình. Tôi cũng thay đổi, bắt đầu sống chân thành hơn, chăm lo cho Linh và mong muốn làm cho cuộc sống của cả hai mẹ con tốt đẹp hơn. Chúng tôi cùng nhau xây dựng lại gia đình, nơi mà mỗi thành viên đều được yêu thương và tôn trọng.

Câu chuyện không chỉ dừng lại ở sự hy sinh mà còn là bài học về tình yêu thương, sự sẻ chia và trách nhiệm, điều mà tôi đã học được từ chính cháu gái mình.