Trong một ngôi nhà nhỏ, tôi và mẹ chồng luôn như nước với lửa. Mẹ chồng rất nghiêm khắc, lại hay soi mói, trong khi tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình yên bên chồng con. Nhưng mọi chuyện thay đổi khi bà đổ bệnh.

Khi đó, cả nhà nội đều chạy qua chạy lại, lo lắng, nhưng lại muốn tôi là người chăm sóc bà. Những tháng ngày ấy, tôi tận tâm chăm sóc, dù lòng không khỏi ngao ngán. Các em chồng thường gửi tiền để mua thuốc thang và đồ ăn bổ dưỡng cho bà, nhưng tôi không bao giờ đụng đến số tiền ấy. Tôi đã quyết định giấu nó, biến nó thành của riêng mình.

Khi mẹ chồng hấp hối, không khí trong nhà nặng nề hơn bao giờ hết. Một buổi sáng, cô út vào thăm bà, thấy bà nằm im lìm trên giường, chỉ còn lại hình hài gầy gò. Cô tò mò nhìn quanh, và bỗng dưng ánh mắt cô dừng lại ở chiếc lọ nhỏ bà để dưới gối.

Khi mở chiếc lọ ra, cả nhà bàng hoàng. Trong đó là những lá thư cũ, là những mảnh ký ức mà bà đã viết trong những tháng ngày nằm bệnh. Những dòng chữ chất chứa tình cảm, nỗi niềm mà bà chưa bao giờ nói ra, đều được gửi gắm trong đó. Có những lời xin lỗi, những tâm sự về nỗi cô đơn, và cả những dự định không thể thực hiện.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra sự khác biệt giữa chúng tôi không chỉ là màu da hay quan điểm sống. Bà cũng có nỗi lòng, có những ước mơ, và có cả những nỗi đau mà tôi chưa bao giờ thấy. Những lá thư ấy đã làm tôi hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng thể hiện bằng lời nói.

Tôi quyết định không giữ số tiền ấy cho riêng mình nữa. Thay vào đó, tôi sẽ sử dụng nó để thực hiện những ước mơ của mẹ chồng. Tôi sẽ làm cho bà thấy rằng, tình yêu và sự quan tâm không chỉ là nghĩa vụ, mà còn là món quà quý giá nhất.

Cuối cùng, khi bà ra đi, tôi cảm thấy như đã được kết nối với bà theo một cách mà trước đây tôi không hề nghĩ đến. Món quà cuối cùng của bà chính là bài học về tình yêu thương, sự tha thứ và kết nối giữa hai thế hệ.

Mẹ tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nhưng bà chỉ quan tâm đến cháu nội. (Ảnh minh họa)