Bố mất vì tai nạn, mẹ đi lấy chồng xa, hai chị em mồ côi Hoan, Đạt cứ lầm lũi trong căn nhà trống huơ, trống hoác cùng sự tủi thân và bế tắc.

LD 21080: Xót thương 2 chị em mồ côi  trong căn nhà trống
Cảnh tượng đó, diễn ra trước mắt khiến trái tim chúng tôi như bị bóp nghẹt. Trong căn nhà xơ xác, hoang vu đến lạnh người, cô bé Dương Thị Hoan không ngừng những tiếng nấc nghẹn. Thấm thoắt đã gần 1 năm, kể từ khi bố ra đi mãi mãi, để lại trong lòng 2 đứa trẻ sự cô đơn, thiếu vắng và hẫng hụt đến đáng sợ.
Bố mất vì tai nạn, mẹ đi lấy chồng, hai chị em cô bé Hoan, Đạt chỉ biết ôm tấm di ảnh của bố mà khóc nghẹn.Bố mất vì tai nạn, mẹ đi lấy chồng, hai chị em mồ côi Hoan, Đạt chỉ biết ôm tấm di ảnh của bố mà khóc nghẹn.
Hai chị em Hoan, Đạt trong đám tang của bố khiến ai cũng xót xaHai chị em Hoan, Đạt trong đám tang của bố khiến ai cũng xót xa
“Trước bố hay đi bắt cua về nấu canh cho 2 chị em con ăn. Trời nắng như thế này, mồ hôi ướt đầm đìa nhưng bố lúc nào cũng ở ngoài đồng. Bố bảo là 2 chị em con cố học có giấy khen học sinh giỏi bố sẽ thưởng, vậy mà….”Hoan òa khóc, em nhớ bố của những ngày trước kia. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc khiến bố mẹ em chia tay, mẹ đi làm xa, còn bố ở lại chăm 2 đứa con. Cuộc sống của 3 bố con tuy nghèo nhưng ấm áp, Hoan cũng tự dặn lòng mình phải cố gắng học tốt, lớn lên có việc làm để phụng dưỡng lại bố. Vậy mà nào ngờ ước mơ ấy của em sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.
 Cuộc sống của 2 chị em vô cùng khó khăn và thiếu thốn.
Bà Thoa phải kìm lòng xuống để làm chỗ dựa cho 2 cháu nhưng bà nghèo nên cũng bất lực.Bà Thoa phải kìm lòng xuống để làm chỗ dựa cho 2 cháu nhưng bà nghèo nên cũng bất lực.
“Mẹ nó ban đầu bảo đi làm, rồi cứ xa cách dần, và một thời gian dài không liên lạc được. Ngày chồng nó mất, nó cũng có về đâu. Chỉ khổ 2 đứa trẻ, bố thì mất rồi, mẹ thì không ở gần…”. Vừa gạt dòng nước mắt, bà Nguyễn Thị Thoa (bà nội của Hoan, Đạt) nghẹn ngào tâm sự.

Ngước lên nhìn tấm di ảnh của anh Hiếu (bố 2 cháu), chúng tôi cũng thắt lòng lại. Anh kết thúc cuộc đời mình ở độ tuổi 39, khi đang sung sức đi làm, kiếm bát cơm nuôi con. Hình ảnh chiếc xe công nông méo mó, vỡ vụn sau tai nạn cướp đi sinh mạng của anh vào buổi trưa ngày hôm đó khiến mọi người ai cũng ám ảnh. Anh ra đi khi không kịp trăn trối bất cứ điều gì cả, chỉ có lời động viên 2 con “Học tốt rồi bố thưởng” là còn đó, dở dang không thực hiện tiếp được.
“Bố ơi, bố dặn chúng con học tốt rồi bố sẽ thưởng, mà giờ bố ở đâu, bố ơi?”“Bố ơi, bố dặn chúng con học tốt rồi bố sẽ thưởng, mà giờ bố ở đâu, bố ơi?”
Căn nhà của 2 bé, chỉ có mấy bộ áo quần cũ và những đồ dùng sắp hỏng. Chiếc giường ọp ẹp, nằm chỉ sợ sập, được kê bên cạnh tủ quần áo mà cánh tủ cũng bị kẹt không mở được ra. Đó là bấy nhiêu gia tài của hai chị em trong sự nghèo nàn và túng bấn. Chẳng còn đấng sinh thành nuôi dưỡng, con đường đến trường của các em cũng chênh vênh không biết còn trụ được bao lâu nữa.

“Ngày còn sống bố con vẫn mong muốn chị em con học giỏi, lớn lên có công ăn việc làm cho đỡ khổ. Bố bảo chỉ có học mới thoát được nghèo thôi cô ạ” – Hoan ngước lên nhìn tôi, đôi mắt vẫn đỏ hoe, ngấn nước. Những lời căn dặn của bố giờ chỉ còn là những kỉ niệm mà cả cuộc đời này em sẽ không bao giờ quên được. Bố đã đi xa rồi, căn nhà trống giờ chỉ còn Hoan và cậu em trai nhỏ hàng đêm vẫn khóc ròng hỏi chị về bố.
Cuộc sống của 2 chị em hiện tại vô cùng khó khăn, chờ mong những bàn tay giúp đỡ.Cuộc sống của 2 chị em hiện tại vô cùng khó khăn, chờ mong những bàn tay giúp đỡ.
Chúng tôi chào hai chị em ra về, Hoan cứ ngần ngại mãi mới nói lên lời: “Cháu xin các cô, các chú giúp đỡ để hai chị em cháu không phải bỏ học giữa chừng”. Lời cầu cứu của em chắc chắn sẽ đến được với mọi người để tương lai 2 đứa trẻ không bị đóng sập lại như điều em lo sợ.