Tôi giật mình, vì đã lâu rồi con bé không nhắc đến mẹ. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hoang mang lấn át.

Đêm nay, tôi lại nằm thao thức, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài đầy đau đớn. Đã 3 năm kể từ ngày vợ tôi ra đi. Cô ấy mất trên bàn sinh do băng huyết, chỉ kịp để lại cho tôi 1 cô con gái. Từ giây phút đó, tôi sống trong sự dằn vặt, vừa thương con, vừa ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi vì không thể giữ được mẹ cho con. Tôi tự nhủ sẽ ở vậy, làm “gà trống nuôi con”, không muốn thêm ai vào cuộc đời mình nữa.

Mỗi lần nhìn thấy con gái, lòng tôi lại nhói đau. Con bé giống vợ tôi đến từng nét, từ đôi mắt to tròn đến nụ cười hồn nhiên. Chính vì thế, tôi càng thêm quyết tâm không đi bước nữa, dù bố mẹ nhiều lần khuyên tôi nên tìm người san sẻ. Họ bảo, “Chăn đơn gối chiếc mãi thế này không tốt, con cũng cần một người phụ nữ để chăm lo”. Nhưng tôi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: Chỉ cần con gái khỏe mạnh và hạnh phúc, thế là đủ.

Dạo này, công việc nhiều hơn, tôi phải thường xuyên về muộn. Nhờ em gái giới thiệu, tôi tìm được 1 cô bảo mẫu. Cô ấy khoảng 30 tuổi, có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ nên tôi rất yên tâm. Mỗi ngày, cô đến đón con gái tôi từ trường, chăm sóc cho đến khi tôi về. Cô ấy làm việc rất chu đáo, không chỉ chăm con mà còn nấu nướng, ủi quần áo cho tôi dù tôi nhiều lần nói chỉ cần chăm con bé là đủ. Lần nào về đến nhà, mọi việc cũng đều gọn gàng, tươm tất.

3 năm nhang khói cho vợ, nửa đêm con gái gọi “mẹ ơi”, tôi điếng tim khi thấy người này xuất hiện - 1

Vợ tôi mất trên bàn sinh do băng huyết, chỉ kịp để lại cho tôi 1 cô con gái. (Ảnh minh họa)

 

Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là con gái tôi rất quấn cô ấy. Trước đây, mỗi đêm con bé chỉ chịu ngủ khi có tôi bên cạnh, nhưng giờ đây chỉ cần có cô bảo mẫu là con bé đã ngủ ngon lành. Có lẽ sự chăm sóc dịu dàng và sự hiện diện của cô ấy đã giúp con tôi vơi bớt nỗi nhớ mẹ, nhưng điều đó cũng khiến tôi chạnh lòng.

Một đêm nọ, tôi về trễ hơn thường lệ. Trước đó, tôi đã dặn cô bảo mẫu cứ khóa cửa và về trước nếu muộn quá, vì phòng trọ của cô ấy chỉ mở cửa đến 9 giờ tối. Khi về đến nhà, tôi tắm rửa rồi vào phòng ôm con ngủ. Đang nửa đêm, bỗng nhiên con gái tôi thức giấc, đôi mắt lờ đờ nhìn quanh và gọi nhỏ: “Mẹ ơi…”.

Tôi giật mình, vì đã lâu rồi con bé không nhắc đến mẹ. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hoang mang lấn át. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, cô bảo mẫu từ phòng kế bên chạy vào, ôm lấy con gái tôi. Cô ấy giải thích: “Tôi sợ anh về muộn, con bé sẽ khóc, nên tôi trốn ở phòng bên chờ. Thấy nó gọi mẹ, tôi không nỡ để nó một mình”.

recommended by

Tìm kiếm quảng cáo
Xe điện nhỏ 2024: Giá cả lý tưởng dành cho người cao tuổi

Tìm hiểu thêm

Nhìn cảnh tượng con gái tôi khóc nức nở trong vòng tay cô bảo mẫu và gọi “mẹ”, lòng tôi chùng xuống, cảm thấy như có hàng trăm ngàn mũi kim đâm vào trái tim. Cảnh tượng này khiến tôi không thể kìm nén cảm xúc. Đêm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, ra phòng khách và mời cô bảo mẫu cùng uống bia.

Chúng tôi ngồi bên nhau, không khí lặng lẽ và u ám. Sau một hồi im lặng, cô ấy bỗng hỏi: “Tại sao vợ anh lại mất?”. Đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng và cảm thông. Tôi nhìn vào ly bia, lòng trĩu nặng, rồi bắt đầu kể về ngày định mệnh đó. Vợ tôi đã băng huyết ngay trên bàn sinh. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được con gái tôi. Kể đến đây, tôi nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói.

Cô bảo mẫu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy kiên định: “Anh đã hy sinh rất nhiều cho con. Tôi muốn có cơ hội chăm sóc 2 bố con, cùng anh xây dựng một gia đình”. Tôi sững người, không biết phải trả lời thế nào. Thật ra, đã nhiều lần tôi nghĩ đến việc này, nhưng tôi không dám nói ra. Phần vì tôi vẫn chưa quên được vợ, phần vì nỗi sợ hãi 1 lần nữa phải đối mặt với việc mất người thân yêu trong phòng sinh.

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, cô ấy nói: “Nếu tôi và anh có con, tôi sẽ đi khám thai định kỳ, kiểm tra thường xuyên. Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cẩn thận”. Lời nói của cô làm tôi tĩnh tâm lại. Cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ, sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ của tôi.

Đêm đó, tôi trở về phòng, nằm cạnh con gái, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Liệu tôi có đủ dũng cảm để mở lòng một lần nữa, để tìm lại hạnh phúc cho mình và con? Câu trả lời có lẽ sẽ đến dần theo thời gian, khi những vết thương trong lòng tôi thật sự được chữa lành.