Con gái thậm chí còn kể tên và mang lần lượt những món quà bé nhận được ra cho tôi xem.
Vợ chồng tôi cưới nhau 5 năm và có 1 cô con gái 3 tuổi thì tôi bắt đầu sang nước ngoài làm việc. Khoảng thời gian 3 năm làm việc bên nước ngoài, tôi thường xuyên gọi điện về nhà nói chuyện với vợ con nhưng không có cơ hội về thăm. Một phần vì đặc thù công việc không được nghỉ dài ngày và cũng để tiết kiệm tiền nên tôi bàn với vợ khi nào hết hạn hợp đồng sẽ về một thể.
Có thể nói dù không về thăm con gái lần nào nhưng bé vẫn được biết mặt bố, trò chuyện với bố qua điện thoại. Vậy nhưng trong chuyến về thăm nhà sau 3 năm làm việc, đứa trẻ đã hé lộ cho tôi biết một sự việc khiến tôi suy nghĩ mãi.
Ảnh minh họa
– Con cảm ơn bố vì bố đã mua những món quà con thích. Con hứa ở nhà với mẹ sẽ ngoan, bố đi làm kiếm tiền để mua quà tặng con nhé.
Nghe con nói tôi sửng sốt:
– Quà gì hả con, con búp bê mà bố mang về tặng cho con hôm qua á?
– Vâng, với cả những món quà mà trước đây bố đã tặng con nữa ý. Tất cả con đều rất thích và xếp ngay ngắn trong tủ kia đó ạ.
Nói xong con bé chạy vào trong phòng lôi một vài món quà ra để chỉ cho tôi:
– Chẳng phải bố đã tặng cho con những món quà này đó sao, con gấu bông trắng này là Giáng sinh năm ngoái này, bộ nhẫn công chúa này là sinh nhật năm nay này, chiếc hộp bút này là quà Tết thiếu nhi này,… tất cả con đều giữ cẩn thận bố ạ.
Ảnh minh họa
Nhìn những món quà lạ, tôi hỏi con:
– Con nói những món đồ này là bố đã mua tặng con sao?
– Vâng ạ, không phải là bố à, sao mẹ lại bảo với con thế?
– À không, ý bố là đúng, bố đã tặng con mà con nhớ kĩ vậy ư? Nhưng là mẹ đưa cho con à?
– Không, có một chú đến nhà rồi đưa cho con, mẹ nói đó là quà bố gửi tặng từ nước ngoài về cho con.
– À ừ, con gái bố thật ngoan, giữ gìn những món quà của bố thật tốt, bố rất hạnh phúc vì điều đó. Thế con có biết chú đó không? là một hay nhiều chú?
– Chỉ có 1 chú thôi ạ, lần nào cũng là chú ý mang quà tới cho con nhưng con không biết chú ấy là ai ạ, con chỉ quan tâm đó là quà của bố thôi ạ.
Tôi tạm thừa nhận để cho con gái yên lòng chứ thực chất tôi chưa từng gửi một món quà nào về cho con gái từ khi đi xuất khẩu lao động.
Tôi cảm thấy băn khoăn mãi về câu chuyện mà con gái kể nhưng cũng chưa dám hỏi vợ xem người đàn ông đó là như thế nào vì tôi không đủ can đảm nếu cô ấy thừa nhận đang ngoại tình.
Ảnh minh họa
Sang bên nước ngoài được 1 tuần, sự việc ấy cứ dày vò khiến tôi không chịu được mới nhắn tin hỏi vợ và những gì vợ nói khiến tôi dường như chết lặng.
– Đúng rồi, những món quà đó không phải do anh mua nhưng em đã nói với con gái là do anh gửi tặng con đó. Em không muốn con gái bị thua thiệt bạn bè khi không có bố ở bên cạnh nên đã tự mua quà và nói đó là quà của bố vì em biết anh bận rộn, sẽ chẳng có thời gian mà mua quà gửi về tặng con gái.
Mà người con gái nhắc đến cũng chỉ đơn giản là anh giao hàng quen mặt của khu chung cư mình thôi. Em đã nhờ anh ấy giao tận nhà và nói là quà của anh để con bé tin tưởng chứ nếu em đưa, chưa chắc con đã tin đó là quà của anh.
Những lời vợ nói khiến tôi có cảm giác ân hận vì đã từ rất lâu rồi bản thân chưa từng nghĩ đến việc mua quà cho con gái mà chỉ lầm lũi làm kiếm tiền gửi về cho vợ. Tôi nghĩ rằng việc trò chuyện thường xuyên sẽ giúp con cảm giác có bố bên cạnh nhưng không, với những đứa trẻ thì việc được nhận quà sẽ hạnh phúc hơn gấp bội.