Lúc đứng trước cánh cửa phòng, tay tôi run lên, lòng quặn thắt khi nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ nhất. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, tôi sẽ phải đối diện với tình cảnh này như thế nào?

Là mẹ chồng, tôi luôn dành tình cảm yêu thương chân thành cho con dâu. Dù tin vui về con cái của vợ chồng chúng chưa đến, tôi vẫn luôn mong đợi từng ngày được nghe hai đứa báo tin hạnh phúc ấy. Những năm đầu, tôi cũng không hối thúc vì hiểu rằng hạnh phúc của chúng nó mới là điều quan trọng nhất. Nhưng thời gian trôi qua, lòng tôi bắt đầu sốt ruột khi thấy gia đình vẫn chưa có tiếng cười trẻ thơ.

Cứ thế, tôi âm thầm tìm hiểu và có lần nhẹ nhàng góp ý với con dâu. Nhưng mỗi lần hỏi han, cháu chỉ cười trừ, bảo “còn trẻ mà mẹ, có gì đâu phải vội”. Thế nhưng tôi cảm nhận được nét buồn phảng phất trên gương mặt của nó. Nhiều đêm nằm trằn trọc, tôi tự hỏi liệu có điều gì khiến 2 đứa gặp khó khăn trong việc có con. Nhưng kể từ đó tôi cũng tâm lý hơn, ít đề cập đến chuyện con cái, dù gì thì chỉ cần vợ chồng nó yêu thương nhau thì chuyện bầu bì có muộn chút cũng không sao.

Xông vào khách sạn bắt quả tang con dâu, lúc mở cửa phòng tôi bàng hoàng thấy gương mặt này - 1

Cả gia đình tôi ai cũng sốt ruột chuyện mong sớm có cháu. (Ảnh minh họa)

Thế nhưng ngày nọ, hàng xóm vô tình tiết lộ với tôi rằng họ thấy con dâu ra vào khách sạn. Đúng là câu chuyện như sét đánh ngang tai. Suy nghĩ vẩn vơ không ngừng dày vò tâm trí tôi. Tôi vừa không muốn tin vào những lời đồn đại, vừa tự hỏi phải chăng tôi đã bỏ qua điều gì? Sợ làm to chuyện sẽ khiến mọi người thêm căng thẳng, tôi quyết định giữ im lặng, nhưng trong lòng vẫn đau đáu.

Cuối cùng, sự nghi ngờ không cho phép tôi ngồi yên. Tôi quyết định tìm đến khách sạn mà hàng xóm kể để làm rõ sự việc. Lúc đứng trước cánh cửa phòng, tay tôi run lên, lòng quặn thắt khi nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ nhất. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, tôi sẽ phải đối diện với tình cảnh này như thế nào?

Sau một lúc suy nghĩ, tôi lấy hết can đảm để gõ cửa. Lúc cửa mở ra, tim tôi thắt lại khi nhìn thấy con trai mình bên trong phòng. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả là bên cạnh con tôi là một người phụ nữ lạ mặt, chứ không phải con dâu.

Trong phút chốc, mọi thứ trước mắt như mờ đi. Bao nhiêu câu hỏi ập đến, tôi không hiểu tại sao lại có cảnh tượng này. Con trai tôi cũng bất ngờ nhìn tôi, khuôn mặt nó hoang mang không kém gì tôi. Không để tôi kịp hỏi han, con dâu tôi bỗng xuất hiện ở phòng bên cạnh, nét mặt bình tĩnh nhưng trong mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng.

“Con xin lỗi mẹ”, con dâu tôi bắt đầu, giọng nghẹn ngào. “Con đã cố gắng suốt thời gian qua, nhưng sự thật là con không thể có con, vì con mắc bệnh suy buồng trứng sớm”.

Lời nói của con dâu như giáng xuống đầu tôi một cú sốc thứ 2. Bao năm nay, tôi cứ ngỡ rằng vấn đề chỉ là do thời điểm chưa đến, rằng hai đứa còn đang phấn đấu cho sự nghiệp nên chưa muốn có con ngay. Nhưng không, đằng sau vẻ mặt vui vẻ của con dâu là một nỗi đau âm thầm mà con chưa từng chia sẻ với ai.

“Con biết mẹ và anh rất mong có cháu. Con cũng khát khao được làm mẹ, nhưng mọi cố gắng của con đều vô vọng. Cuối cùng, con nghĩ đến việc nhờ một người phụ nữ khác để anh có thể có con”, con dâu nói, ánh mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn con trai và người phụ nữ bên cạnh, lòng tôi chùng xuống. Từng lời nói của con dâu khiến tôi vừa thương vừa đau đớn. Hóa ra, con dâu đã âm thầm chịu đựng tất cả nỗi đau, chấp nhận hy sinh niềm hạnh phúc của mình chỉ để mang đến một điều mà cô ấy tin là sẽ khiến gia đình chúng tôi trọn vẹn hơn.

Tôi tiến đến gần con dâu, nhẹ nhàng nắm tay, nước mắt tôi lăn dài. “Con à, làm sao mà con phải chịu đựng một mình như vậy? Sao con không nói với mẹ? Không có đứa con nào trên đời này đáng giá bằng niềm hạnh phúc của vợ chồng tụi con”.

Con dâu bật khóc nức nở, cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bỗng vỡ òa. Tôi không thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống khi nghĩ đến những tháng ngày con phải một mình đối mặt với nỗi đau, không dám chia sẻ với ai, vì sợ rằng điều đó sẽ khiến gia đình thêm gánh nặng.

Con trai tôi đứng bên cạnh, nét mặt dằn vặt. Nó cúi đầu trước tôi và người vợ yêu thương của mình, lặng lẽ thừa nhận rằng chính nó cũng cảm thấy đau đớn khi phải nhìn vợ chịu đựng một mình. “Mẹ à, con xin lỗi vì đã không bảo vệ vợ tốt hơn. Con cũng không đồng ý với vợ cách này nhưng chính vợ đã ép con phải chấp nhận chuyện này để có con”.

Chúng tôi ôm nhau, không ai nói thêm điều gì. Tôi nhận ra rằng tình yêu thương và sự đồng cảm mới là điều quan trọng nhất. Không phải đứa cháu nào, không phải dòng máu nào có thể thay thế hạnh phúc của các con. Ngay lúc ấy, tôi hiểu rằng gia đình là nơi chúng ta cần đồng hành và chia sẻ, dẫu cho có bao nhiêu thử thách phía trước. Tôi quyết định sẽ không nhắc đến việc sinh con nữa, mà thay vào đó sẽ giúp các con tìm cách chữa trị và tận hưởng hạnh phúc bên nhau.

Sau ngày hôm đó, tôi đưa con dâu đi khám ở một bác sĩ tốt hơn, hy vọng rằng có thể tìm ra phương pháp giúp cải thiện bệnh tình. Và dù kết quả thế nào, tôi hứa sẽ luôn bên cạnh con dâu, vì nó đã trở thành đứa con dâu mà tôi không bao giờ muốn mất.